Tháng ba, mãi cho đến giữa tháng thì thành Cô Tang mới rốt cuộc có dáng vẻ của mùa xuân, sau một hồi mưa xuân ấm đất, dưới sân đình viện bắt đầu nhuộm lên một mảng xanh rờn, bạch mai và anh đào tuần tự nở rộ, ngày vừa lên, cảnh xuân rực rỡ, cả vườn tươi đẹp.
Từ sau khi trong viện không còn ánh mắt trông coi, thời tiết cũng chuyển ấm, Khương Trĩ Y ngủ đến trưa mới chịu thức dậy đi tản bộ. Có hôm ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện trong đình viện có thêm một cái bàn đu dây cao cao, ước chừng muốn chủ viện chú ý, giá đỡ bàn đu dây là cố ý dùng gỗ sơn màu hồng, dây thừng cũng láng mượt không xước tay, bàn ngồi cũng rất chắc chắn, đứng lên đu cũng vô cùng an toàn.
Sau giờ ngọ ngày hôm nay, Khương Trĩ Y ngồi trên bàn đu dây ôm Nguyên Đoàn phơi nắng, Cốc Vũ đứng phía sau đẩy bàn đu dây từng cái một, nói chuyện với nàng, tin của Bùi công tử đã đưa ra được mấy ngày rồi, tính tính ngày một chút, nếu Hầu gia có hồi âm thì cũng sắp đến rồi, sao vẫn chưa thấy có động tĩnh nhỉ?
Khương Trĩ Y đang đùa với chó con trong lòng ngực, nghe vậy liền thu nụ cười lại, bĩu môi: "Tốt nhất là có hồi âm."
"Nô tỳ thấy Thẩm Thiếu tướng quân dạo gần đây hình như không có hung dữ như lúc đầu nữa, nếu hầu gia viết hồi âm, hẳn là có thể nhận được nhỉ?"
Vừa dứt lời, Kinh Chập vui mừng ra mặt mà bước vào đình viện, từ xa xa đã phất phất tay với Khương Trĩ Y: "Quận chúa, Trường An gởi thư!"
Khương Trĩ Y lập tức dựng bàn tay lên ra dấu dừng bàn đu dây lại, ngồi thẳng người vui mừng nhìn ra: "Đến hai phong lận?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT