Không khí trong cả viện như đọng lại, tay Khương Trĩ Y vịn khoá hộp như cứng lại ở nơi đó, ngơ ngẩn một lúc lâu chưa phục hồi tinh thần lại, gian nan lặp lại một lần lời Bảo Gia nói: "Tây La đưa thư thỉnh cầu liên hôn với Đại Diệp, người muốn cầu thú —— là ta?"
Vĩnh Ân Hầu mới đưa một chân vượt qua ngạch cửa, vốn là tới xem hôn phục của cháu ngoại gái, vừa nghe liền như sét đánh giữa trời quang, đỡ lấy khung cửa một phen: "Cái gì?!"
Bên tai Khương Trĩ Y như có tiếng ầm ầm vang lên, ngơ ngác nhìn cữu cữu mình.
Sau một lúc lâu qua đi, Vĩnh Ân Hầu lẩm bẩm nói: "...... Sao có thể? Có phải lầm người hay không?"
Bảo Gia nhìn nhìn Khương Trĩ Y, lại quay đầu lại nhìn nhìn Vĩnh Ân Hầu: "Tin tức do lão tứ truyền đến, sẽ không có lầm."
Vĩnh Ân Hầu ấn ngực thở mấy ngụm, tức đến phát run mà nâng ngón tay lên: "Y Y của chúng ta đã sớm đính hôn, bọn họ đây là cầu thân hay là cướp tân nhân?! Tây La bên kia gần đây không phải vẫn luôn quấy rầy biên cảnh Hà Tây hay sao? Sao lại có thứ mặt lớn như cái thau vậy, một bên đánh cướp bá tánh chúng ta, một bên cướp tân nhân?"
Đúng vậy, theo Khương Trĩ Y biết, trước đây khi Đại Diệp nội loạn, Tây La nhân cơ hội đó quấy rầy biên quan, Mục Tân Hồng còn truyền tin tới nói cùng Nguyên Sách chuyện này, Nguyên Sách cũng là vì như vậy, mà sau khi bình định phản loạn càng phải nhanh chóng suất quân về Hà Tây tọa trấn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play