Động Xuân Tâm

Chương 11


1 tuần

trướctiếp

Vào đêm, mây mù buông xuống, gió Bắc thổi đến, gió tuyết bay lả tả giữa không trung, lấm tấm rớt trên mái ngói lưu li xanh đỉnh Dao Quang Các.

Dưới mái ngói, trong tẩm điện như đang mạ vàng lên bởi ánh nến, một người ăn diện lộng lẫy với trang dung tinh xảo đang vội vàng đi qua đi lại: "Ngươi nói, tối nay ta sẽ không gặp được A Sách ca ca?"

"Chỉ sợ là như vậy......" Mắt thấy Khương Trĩ Y mong sao mong trăng mong cả ngày, lại tốn chừng một canh giờ ăn mặc trang điểm, Cốc Vũ ấp úng nửa ngày mới mở được miệng, "Nô tỳ nghĩ có khi phu nhân đã phát hiện ngài chui ra ngoài từ cửa sổ, nên phong bế các cửa sổ lại rồi, đừng nói chúng ta ra không được, ngay cả tin tức cũng truyền không ra......"

Ngày hôm trước khi tao ngộ sơn tặc, tất cả hộ vệ thân tín bên cạnh Khương Trĩ Y đều bị thương, tỳ nữ Kinh Chập bên cạnh cũng vì đánh lạc hướng đám sơn tặc mà được phát hiện bị thương ở một huyện lân cận cách đó mấy mươi dặm, được người hảo tâm cứu trị, đưa về y quán ở quê, tạm thời chưa về được đô thành.

Cho nên một cái Dao Quang Các lớn như vậy, đường đường là một Quận chúa mà bên người chỉ còn mấy hạ nhân mới chưa trải qua thế thái nhân tình, trong lúc nhất thời không có ai được việc.

"Ngưu Lang Chức Nữ một năm còn gặp được một lần, ta đợi ba năm, cữu mẫu không ngờ lại làm hư chuyện tốt của ta......!" Khương Trĩ Y dậm dậm chân, không tin tà mà đi đến trước cửa tẩm viện đóng chặt, thử giơ tay dùng sức đẩy ——

Không chút sứt mẻ.

Đúng rồi, lúc cữu cữu nàng còn nhậm chức ở Công Bộ, ông say mê kiến tạo, lúc trước đã tu sửa cái Dao Quang Các này cho nàng, khi đó dùng toàn những vật liệu kiên cố, toà kim ốc này không có gì phá nổi, được xưng là ngay cả chuỳ công thành nó cũng có thể chịu được nửa khắc......

Nhưng cữu cữu ắt hẳn chưa từng nghĩ đến, có một ngày toà kim ốc này sẽ vây khốn cháu ngoại gái của chính mình!

Khương Trĩ Y trở lại mép giường ngồi xuống, oán hận nhắm mắt.

Ngoài cửa sổ, âm thanh gió tuyết vang lên hơi xào xạc, vốn là một cảnh phong hoa tuyết nguyệt, ngày tốt cảnh đẹp, giờ phút này này từng tiếng động đó rơi vào trong lòng nàng như dao nhỏ cắt qua, làm gợi lên từng cơn đau nhói.

"Tuyết rơi rồi, không biết A Sách ca ca có đang đợi ta hay không?" Khương Trĩ Y lo lắng sốt ruột nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

"Tuyết này vừa mới rơi thôi, chắc Thẩm Thiếu tướng quân sẽ không đến chỗ hẹn sớm như vậy đâu." Cốc Vũ trấn an nói.

"Đúng vậy, tuyết rơi lớn rồi, cũng không biết hắn có mặc xiêm y đủ ấm hay không?"

Cốc Vũ: "?"

"Thẩm Thiếu tướng quân huyết khí phương cương, ngày mùa đông cho dù chỉ mặc áo đơn cũng sẽ không sợ lạnh."

"Đúng vậy, ngày mùa đông thế này, nếu hắn bị lạnh đến ngã bệnh thì phải làm sao bây giờ?"

Cốc Vũ: "......??"

"Thẩm Thiếu tướng quân ở biên quan Tây Bắc sống qua ba mùa đông rồi, làm sao có chuyện về Trường An lại bị lạnh đến ngã bệnh chứ!"

"Đúng vậy, mấy kẻ mãng phu ở biên quan Tây Bắc làm sao biết chăm sóc chiếu cố người, không biết có ai hiểu chuyện mà nấu cho hắn bát canh gừng cho ấm áp thân thể không?"

Cốc Vũ: "???"

"Quận chúa, nô tỳ cảm thấy trước mắt ngài vẫn nên lo lắng cho mình trước đi, ngài xem, phu nhân trước nay nhiều lắm chỉ âm thầm chơi xấu, hiện giờ đã dám công nhiên đắc tội ngài...... Còn Thẩm Thiếu tướng quân, đợi không được ngài, hắn tất nhiên sẽ tự trở về thôi."

Khương Trĩ Y nhẹ nhàng gật gật đầu.

Cốc Vũ mới vừa thở phào nhẹ nhõm ——

"Đúng vậy," Khương Trĩ Y thương tâm mà ấn ấn thái dương, "Đợi không được ta, hắn thành thật như vậy, có khi sẽ không tự mình trở về, cũng không biết hiện nay hắn đang sốt ruột đến chừng nào nữa?"

Cốc Vũ: "......

Thôi, nàng ta vẫn nên câm miệng thì hơn.

Trong tẩm điện trống trải, giọng nữ u oán khi nhẹ khi nặng, lúc cao lúc thấp.

"Đã nói là đợi hắn trở về rồi cùng nhau ngắm tuyết, lời thề ước bạc đầu chẳng lẽ cuối cùng cũng không thể thực hiện sao......"

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Cốc Vũ đứng một bên bắt đầu buồn ngủ, Khương Trĩ Y rốt cuộc dừng việc oán than lại, đứng phắt dậy từ mép giường: "Không được, ta nhất định phải nghĩ cách đi gặp hắn!"

*

Tuyết lớn rơi cả một đêm, khi trời hừng đông mới dừng, khắp núi đồi đều bị tuyết đọng bao trùm, mênh mông một mảnh trắng phau phau.

Trên con đường núi uốn lượn ở Kinh Giao, hai con tuấn mã đang chậm rãi đi dưới bóng cọ, móng ngựa khẩy khẩy lớp tuyết xốp mịn dưới chân.

Đi đến lối rẽ, thiếu niên ngồi trên lưng con chiến mã đen bóng đột nhiên kéo dây cương ngừng lại.

"Làm sao vậy thiếu tướng quân?" Mục Tân Hồng đi theo sau cũng dừng lại, theo tầm mắt Thẩm Nguyên Sách nhìn lại.

Trên con đường đi đến quân doanh thình lình xuất hiện hai hàng dấu bánh xe mới tinh.

Binh sĩ ra vào trong quân doanh đều là đi bộ hoặc cưỡi ngựa, chẳng lẽ lại là......

Hôm qua thiếu tướng quân đốt tờ giấy của Quận chúa rồi không thèm để ý gì nữa, không phải hôm nay Quận chúa tới hưng sư vấn tội chứ?

"Thiếu tướng quân, chốc lát nữa dù có tình huống như thế nào, ngài chỉ cần thúc ngựa đi, ti chức sẽ thay ngài chống đỡ."

Hai con ngựa như lâm vào đại địch mà thả chậm bước chân, tiếp tục đi tới.

Tới trước cửa quân doanh, thì bảng tên y quán nào đó treo trên chiếc xe ngựa liền đập vào mắt.

Thẩm Nguyên Sách ném roi ngựa đi, xoay người xuống ngựa, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ngựa.

Chiến mã đen bóng hí lên một tiếng thả lỏng, rồi phát ra tiếng phì phì trong mũi, thong thả tản bộ trên sân vắng mà đi vào chuồng ngựa ăn cỏ.

Mục Tân Hồng cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào chiếc xe ngựa gỗ bên cạnh, hỏi binh lính đứng gác: "Sao lại mời lanh trung bên ngoài đến nữa rồi, hình phạm bên trong không chịu nổi nữa hả?"

"...... Là bổn quận chúa không chịu nổi nữa!"

Một ngón tay thon dài trắng nõn còn sơn móng tay hồng đưa ra vén rèm xe ngựa lên, thiếu nữ trong bộ váy áo hồng nhạt, đầu cài bộ trâm, cổ đeo chuỗi ngọc nhoài người mà ra: "Nửa khắc rồi còn không đưa được đến cái ghế xuống kiệu, các ngươi chậm trễ với thiếu phu nhân tương lai của mình như vậy ư?"

Mục Tân Hồng: "???"

Thẩm Nguyên Sách một chân đứng lại, chậm rãi quay đầu.

Khương Trĩ Y đầy mặt tức giận trong nháy mắt liền thay đổi thành xuân sắc, nhấc làn váy lên, nhảy xuống trên nền tuyết: "A Sách ca ca!"

Nguyên Sách lạnh mặt xoay người đi vào trong quân doanh: "Ngăn nàng ta lại."

"Dạ!" Mục Tân Hồng dẫn người cầm vũ khí lên, cùng nhau xông tới.

Vĩnh Doanh quận chúa này hôm nay lại âm thầm không mời mà đến, còn đứng trước mặt mọi người tuyên cáo, xem ra đã hạ quyết tâm muốn vu khống thiếu tướng quân dan díu với nàng ta, chờ lát nữa hắn chắc chắn sống chết bảo vệ thanh danh thiếu tướng quân ——

Khương Trĩ Y móc ra một thứ gì đó trong tay áo, ném lên không trung.

Ánh vàng rực rỡ của lệnh bài ngự tứ loé lên trên cao cao.

Mấy tên binh lính hít hà một hơi, binh khí đinh linh ầm ầm bị buông xuống, cả đám ba chân bốn cẳng chạy đi đón lệnh bài.

Ở đầu bên kia, Khương Trĩ Y sớm đã nhấc váy nhẹ nhàng lách vào doanh trướng: "A Sách ca ca! A Sách ca ca, có phải chàng giận ta hay không?"

Thẩm Nguyên Sách nhắm mắt xoay người lại: "Một đám phế vật."

Khương Trĩ Y dừng bước chân, cái cổ thon thon trắng như tuyết chậm rãi gục xuống.

"Xin lỗi A Sách ca ca, ta biết chàng nhất định là giận ta, đúng là hôm nay ta tới để giải thích, đêm qua ta không phải cố ý thất ước, là bị cữu mẫu nhốt lại...... Ta suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng đều vô dụng, mãi cho đến sáng nay, khi lang trung tới tái khám, ta mới có cơ hội lén theo xe ngựa y quán......"

Nguyên Sách rũ mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng, khen ngợi gật gật đầu: "Quận chúa mỗi ngày xem kịch xem diễn, nên nói câu nào cũng thật thuyết phục, ai cũng không tìm ra kẽ hở."

Khương Trĩ Y sửng sốt: "Ta nói chính là sự thật......"

"Quận chúa không phải rất có quyền lực ở chỗ này của ta hay sao, lệnh bài ngự tứ trên tay, còn có ai làm gì được quận chúa?"

"Cái ngự lệnh kia là cho phép ta tự do ra vào ở tất cả trạm gác ở kinh thành, nhưng chuyện đi đứng trong nhà thì lHoàng bá bá không quản......" Khương Trĩ Y khó xử nhăn nhăn mày, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, "Như vầy đi, quay đầu lại ta lại đi thỉnh một ngự lệnh dùng được cả trong nhà, sau này chúng ta muốn gặp liền gặp, vậy A Sách ca ca có vui vẻ chưa?"

Nguyên Sách xoay người liền đi.

Thoạt nhìn hình như còn tức giận hơn so với vừa rồi.

Sao người này khó dỗ như vậy chứ!

Khương Trĩ Y vội vàng đuổi theo, thấy mái tóc đen của hắn dính chút tuyết, liền muốn phủi đi giúp hắn, nhưng bất hạnh là nàng đi ba bước mới bằng hắn đi một bước, thực sự là theo không kịp.

"A Sách ca ca, trên đầu chàng nhiều tuyết như vậy, có phải đã đợi ta một suốt đêm rồi không?" Khương Trĩ Y xách váy chân thấp chân cao dẫm lên nền tuyết, vội đến vừa nhìn đường dưới chân vừa nhìn theo hắn.

"Quận chúa suy nghĩ nhiều," Nguyên Sách mắt nhìn thẳng, bước đi không ngừng, "Ta chưa từng đến đó."

"Chàng nói như vậy chính là muốn giảm bớt cảm giác áy náy cho ta......"

"Không phải."

"Chàng cũng biết ta cả một đêm qua không ngủ, vẫn luôn lo lắng cho chàng......"

"Không biết."

"Vậy giờ chàng biết rồi, chàng không thể tha thứ cho ta sao!"

"Không......" bước chân Thẩm Nguyên Sách dừng lại, nhíu mày xoay người nói, "Nơi này là quân doanh, không phải sân khấu, quận chúa muốn hát tuồng thì cứ về......"

Khương Trĩ Y đột nhiên nhón chân vươn tay lên.

Nguyên Sách nâng một cánh tay lên đỡ, giương mắt nhìn về phía cánh tay trắng muốt dưới ánh mặt trời còn đang muốn sáng hơn tuyết trên mặt đất kia.

"Ta chỉ là định phủi tuyết cho chàng......" Khương Trĩ Y thở dài, cách bao cổ tay lạnh băng mà vuốt vuốt nhẹ cánh tay hắn như vuốt lông, "Thôi được rồi, chàng vì ta chịu lạnh cả một đêm, nhất thời không thể tha thứ cho ta cũng là nhân chi thường tình, ta liền ở chỗ này chờ chàng hết giận mới thôi, được chưa?."

“......”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp