Đầu Bếp Lam Tinh Chinh Phục Tinh Tế

Chương 2


1 tuần


Chương 002: Ràng buộc đạo đức? Không được

Vấn đề của Úc Trục Nhan khiến Lâm Thải Bình sửng sốt một lúc, nhưng bà ta không trả lời mà chuyển sang chủ đề khác để tiếp tục trò chuyện.

Âm thanh của bà ta không còn vội vã như trước, khác hẳn với giọng điệu nghiêm khắc trước đó: “Tiểu Nhan, em gái của con vừa mới qua đấy mấy ngày, mà thái độ của con đối với mẹ đã thay đổi như vậy. Có phải là con bé đã nói gì với con không?”

Lâm Thải Bình thở dài, nhíu mày, lấy một giọng điệu như đang dạy bảo, từ từ nói: “Con nghe mẹ nói này, Tiểu Nhan, đừng nghe lời con bé. Trẻ con ở độ tuổi của nó thì không phân biệt được thực tế và ảo tưởng. Có thể con chưa biết, nhưng trước đây con bé còn nói xấu mẹ với anh con, nói mẹ đối xử tệ với nó... Ha ha, có phải thấy buồn cười không? May mà Lâm Dung đã nói cho mẹ, nếu không thì mẹ còn không biết con bé đã bôi nhọ mẹ như thế nào.”

Úc Trục Nhan đứng bên cạnh, im lặng nghe Lâm Thải Bình nói đủ thứ, không nói một lời, đợi đến khi bà ta ngừng lại, cậu mới bình thản lên tiếng: “Hình như tôi không nhắc đến việc em gái nói gì cả? Và còn vấn đề tôi hỏi vừa nãy nữa, tại sao bà lại không trả lời?”

Ngay khi Úc Trục Nhan vừa dứt lời, không khí lập tức trở nên căng thẳng, nhận thấy điều này, Lâm Thải Bình vội vàng giải thích: “Là do mẹ đã nghĩ quá nhiều rồi, dù không biết sao con lại hỏi câu đó, nhưng mẹ muốn nói rằng, mẹ là mẹ ruột của con, tuyệt đối không thể hại con.”

Khi Lâm Thải Bình nói những lời này, biểu cảm của bà ta rất chân thành, như thể là một người mẹ thực sự hiểu và thông cảm cho con cái.

Nhưng Úc Trục Nhan biết, hình ảnh mà bà ta biểu diễn chỉ là giả dối, vì vậy cậu không bị ảnh hưởng bởi những gì bà ta thể hiện, chỉ bình thản đáp: “Vậy có phải bà cảm thấy mình rất xứng đáng không? Nhưng tôi thì không nghĩ vậy. Bà đối xử tốt với tôi chỉ vì tôi có thể tiếp tục cung cấp nguồn tài chính cho bà. Một khi số tiền tôi kiếm được không đạt yêu cầu của bà, bà hận không thể xé tôi ra để bán. Nhiều năm qua, bà vẫn phải luôn duy trì hình ảnh một người mẹ hiền hậu trước mặt tôi có phải rất mệt mỏi không?”

Những lời của cậu như một mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim của Lâm Thải Bình, làm cho bà ta cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, không khỏi trở nên nghiêm túc: “Tiểu Nhan, con đang nói gì vậy? Mẹ không hiểu con đang nói gì?”

“Đừng giả vờ nữa.” Úc Trục Nhan không chút nương tay vạch trần bà ta: “Tôi lần này chọn nghe cuộc gọi video với bà chỉ là để nói rõ ràng cho bà biết, từ nay về sau hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ, không còn bất kỳ giao dịch tài chính nào nữa, chứ không phải đến để xem bà giả vờ như thế nào. Nếu bà còn không chịu nói chuyện nghiêm túc, thì chúng ta không cần phải tiếp tục trò chuyện nữa.”

Úc Trục Nhan nói xong, chuẩn bị ngắt cuộc gọi video, thấy vậy, Lâm Thải Bình vội vàng kêu lên: “Chờ đã, con tính mặc kệ chúng ta sao? Vậy anh trai của con thì sao? Anh con vừa mới thi đỗ vào đại học ở Thủ Đô Tinh, còn với anh trai có mối quan hệ tốt như vậy, sao con có thể đứng nhìn tương lai của anh con bị hủy hoại hoàn toàn như thế chứ?”

“Anh t có tay có chân, sao không tự kiếm tiền mà lại bắt tôi phải gánh vác học phí của anh ta chứ? Tương lai của anh ta có liên quan gì đến tôi? Đâu phải tôi giữ anh ta không cho đi học.” Úc Trục Nhan nghe xong, gần như bị tức đến bật cười, như thể nghe thấy một trò cười lớn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cậu tập trung chằm chằm vào màn hình, vốn là đôi mắt làm người ta sinh hảo cảm ấy mà giờ lại khiến Lâm Thải Bình cảm thấy lạnh sống lưng: “Hơn nữa, anh ta là anh ruột của tôi à?”

Khi nghe thấy câu này, Lâm Thải Bình lập tức nhận ra Úc Trục Nhan đã không còn là người dễ bị bà ta chi phối như trước nữa, nhưng bà ta vẫn cảm thấy không cam lòng, nghiến răng nói: “Anh trai con đối xử tốt với con như vậy, chẳng lẽ một chút tình huynh đệ mà con cũng không có sao?”

“Không có.” Úc Trục Nhan trả lời một cách dứt khoát.

Câu trả lời ngắn gọn này đã đập tan tia ảo tưởng cuối cùng của Lâm Thải Bình. Dưới ánh mắt không thể tin nổi của bà ta, Úc Trục Nhan nhanh chóng ngắt cuộc gọi và ngay lập tức chặn số của Lâm Thải Bình, đồng thời cũng đưa số của Lâm Dung vào danh sách đen.

Đối với vật chính thụ Lâm Dung, cũng tức là anh trai của nguyên chủ, Úc Trục Nhan cũng không có bất kỳ thiện cảm nào.

Dù rằng nguyên nhân trực tiếp gây ra đau khổ cho nguyên chủ là Lâm Thải Bình, theo lý mà nói, không nên trách anh ta.

Nhưng Úc Trục Nhan, với tư cách là người trong cuộc, không thể làm được điều đó.

Đầu tiên chính là Lâm Thải Bình, người đã gây tổn thương cho nguyên chủ, người hưởng lợi lớn nhất phía sau chính là Lâm Dung.

Dù ở thực tế, nguyên chủ còn trẻ, chưa học hành nhiều đã phải ra ngoài làm việc kiếm tiền, và trong đó số tiền mà nguyên chủ kiếm được, ít nhất một nửa là để trả học phí và chi phí sinh hoạt cho Lâm Dung.

Trong nguyên tác, Lâm Thải Bình đã đưa nguyên chủ đến giường của người cha kế mà không có sự đồng ý của nguyên chủ, dùng cơ thể của nguyên chủ như một công cụ kiếm tiền để đổi lấy học phí cho Lâm Dung, để anh ta có thể đi học ở Thủ Đô Tinh.

Tất cả những việc này, người sau lưng hưởng lợi nhiều nhất chính là Lâm Dung.

Còn Lâm Dung thì sao? Anh ta coi những gì nguyên chủ phải chịu đựng là chuyện đương nhiên.

Anh ta đương nhiên nhận những gì nguyên chủ đã hy sinh mà không cảm thấy hối lỗi.

Về sau, khi những việc không thể tha thứ mà Lâm Thải Bình làm với nguyên chủ bị phơi bày, Lâm Dung cũng là người đầu tiên đứng ra với tư cách là anh trai, thay nguyên chủ để bày tỏ sự tha thứ đối với mẹ Lâm Thải Bình.

Kết quả cuối cùng là “mọi người đều vui vẻ”, nguyên chủ chết đi, người cha kế vì vô tình giết nguyên chủ mà phải ngồi tù, số tiền bồi thường đều được đưa cho Lâm Thải Bình và Lâm Dung, mà bọn họ lại vui vui vẻ vẻ đến Thủ Đô Tinh.

Mà sau khi nguyên chủ qua đời không lâu, Úc Tiểu Thiên cũng ngoài ý muốn mà qua đời, điều này bọn họ cũng hoàn toàn không quan tâm đến.

Sau khi Úc Tiểu Thiên được hỏa táng, tro cốt của cô bé được đựng trong túi nilon, Lâm Thải Bình tìm đại một nơi nào đó rồi chôn tro cốt của cô bé, ngay cả bia mộ cũng không có.

Lý do mà bà ta đưa ra cũng rất mỉa mai, hủ tro, bia mộ và nghĩa trang đều cần phải tốn tiền, họ lại sắp phải tới Thủ Đô Tinh, nơi có chi phí cao, nên phải tiết kiệm tiền, không thể lãng phí.

Chuyện này dường như cũng không có trong nguyên tác, mà những chi tiết này sau khi Úc Trục Nhan xuyên đến mới dần hiện ra một chút.

Úc Trục Nhan cũng không rõ lý do tại sao.

Trên thực tế, khi mới xuyên không, Úc Trục Nhan tuy biết mình đã trở thành nguyên chủ, nhưng cụ thể các tình tiết của câu chuyện cẩu huyết kia thì cậu đã không còn nhớ rõ, chỉ là qua thời gian, những nội dung đó mới dần trở nên rõ ràng hơn.

Nguyên nhân cụ thể thì Úc Trục Nhan cũng không muốn đi tìm hiểu lắm. Dù sao, những điều đó sẽ không gây hại cho cậu, mà việc nhớ thêm chi tiết còn giúp cậu thích nghi với môi trường hiện tại tốt hơn.

Nếu đã như vậy thì sao phải bận tâm nữa chứ. Úc Trục Nhan nhanh chóng nghĩ thông suốt.

Cậu nâng tay trái lên, nhìn thoáng qua thời gian trên quang não, giờ đã là bốn giờ chiều.

Những thứ cậu mua gần như đã đến đầy đủ.

Úc Trục Nhan kiểm tra mục thông tin giao hàng, thấy tất cả các gói hàng của mình đã được chuyển đến điểm nhận hàng thành công.

Trước khi đi lấy hàng, Úc Trục Nhan gõ cửa phòng ngủ, sau khi nghe thấy tiếng đáp lại của Úc Tiểu Thiên, cậu nói l cho cô bé biết rằng mình sẽ đi trạm chuyển phát nhanh lấy đồ, bảo cô bé ở nhà ngoan ngoãn, không được đi lung tung và không mở cửa cho người lạ.

Sau khi xác nhận Úc Tiểu Thiên đã nghe rõ, Úc Trục Nhan trang bị đầy đủ, từ đầu đến chân đều mặc đồ đen, lưng đeo một khẩu súng nguyên tử cũ, rồi mới mở cửa.

Sống ở hành tinh cấp F như thế này cũng không tốt lắm, đặc biệt là ở khu vực hạ tầng thấp, công nghệ lạc hậu không nói, mà giao hàng cũng không thể giao tận cửa. Nếu ra ngoài mà không mang theo vũ khí, mà còn mang theo nhiều đồ về th rất dễ bị cướp.

Nơi Úc Trục Nhan thuê tạm thời không quá xa cũng không quá gần với trạm chuyển phát nhanh gần nhất, đi bộ một lượt tốn khoảng bốn mươi phút. Với khoảng cách này, việc thuê một chiếc xe huyền phù thì là không bõ. Hơn nữa, tiền trong tay cậu không nhiều, phải chi trả tiền thuê nhà và sinh hoạt phí, còn phải để dành một phần để Úc Tiểu Thiên định kỳ đi bệnh viện điều trị. Có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút đó.

Sau khi lấy hàng về nhà, Úc Tiểu Thiên đã ra khỏi phòng ngủ, cô bé đang ngồi trên sofa, ôm hai con động vậy thuộc họ mèo, một con là hổ nhỏ màu đen vàng, con còn lại là mèo con màu vàng.

Tình trạng của Úc Tiểu Thiên có vẻ tốt hơn nhiều. Úc Trục Nhan đi đến, xoa đầu cô bé rồi thuận miệng hỏi một câu: “Tiểu Thiên, hôm nay Tiểu Kim Châu có ngoan không?”

Tiểu Kim Châu là con mèo con màu vàng, đồng thời cũng là tinh thần thú của Úc Trục Nhan.

Trong thời đại tinh tế, con người vì để thích nghi tốt hơn với sự thay đổi môi trường nhanh chóng, dần dần đã tiến hóa ra tinh thần lực, tinh thần lực như là giác quan thứ sáu của con người, từ cao đến thấp được chia thành chín cấp độ: SSS, SS, S, A, B, C, D, E, F. Sự tồn tại của nó có thể giúp con người điều khiển tốt cơ giáp, thao tác máy móc dụng cụ, tấn công vào lĩnh vực tinh thần của kẻ thù,…

Ngoài ra, tinh thần lực còn có thể cụ tượng hoá, hình thành tinh thần thú. Chúng không chỉ có thể giúp chủ nhân tiêu diệt dị thú trên chiến trường, mà còn có thể kịp thời đưa chủ nhân rời khỏi vùng nguy hiểm khi gặp tình huống khẩn cấp.

Do đó, tinh thần thú rất được yêu thích trong thời đại tinh tế.

Tuy nhiên, có một điểm cần lưu ý là, trong thời đại này, con người thường ưa chuộng tinh thần thú có tính tấn công mạnh mẽ.

Dù sao thì chỉ khi chủ nhân có tinh thần lực cấp bậc cao, tinh thần lực cường đại, mới có thể huyễn hóa thành tinh thần thú có tính tấn công mạnh mẽ. Ngược lại, người có tinh thần lực cấp thấp thì tinh thần thú của họ cũng không không khả năng tấn công.

Tinh thần thú của Úc Trục Nhan là một trong những tinh thần thú không có tính tấn công nhất, tinh thần lực của cậu chỉ có cấp E, vì vậy tinh thần thú của cậu cũng không mạnh mẽ lắm. So với tinh thần thú của Úc Tiểu Thiên, cũng chính là con hổ nhỏ kia thì sự khác biệt là rất lớn.

May mắn thay, Úc Trục Nhan không quá bận tâm về điều này.

Đối với tinh thần thú, Úc Trục Nhan hoàn toàn xem nó như một con một thú cưng để nuôi dưỡng.

Trước khi xuyên không, Úc Trục Nhan đã nuôi một con mèo vàng gọi là Úc Kim Châu, chỉ tiếc là sau khi nó trải qua sinh nhật lần thứ chín không lâu, đã qua đời.

Sau đó nhiều năm, cậu không nuôi mèo con nữa. Đến khi xuyên không, Úc Trục Nhan ngạc nhiên phát hiện rằng tinh thần thú của nguyên chủ, cũng tức là con mèo con màu vàng, lại giống hệt con mèo mà cậu từng nuôi trước đây.

Sự giống nhau không chỉ ở ngoại hình mà còn ở tính cách.

Thậm chí, khi Úc Trục Nhan gọi nó là “Tiểu Kim Châu,” tinh thần thú này cũng sẽ đáp lại.

Trong khoảnh khắc như vậy, Úc Trục Nhan cảm thấy như mèo con Úc Kim Châu của mình đã sống lại.

Úc Tiểu Thiên ôm con mèo nhỏ lên, giơ cao nó trên đầu, rồi tố cáo với Úc Trục Nhan: “Tiểu Kim Châu vừa mới đánh hổ nhỏ của em trong phòng ngủ, nhưng nó không đánh lại.”

Nghe vậy, Úc Trục Nhan cười một chút, khẽ gõ nhẹ vào đầu mèo con, Tiểu Kim Châu lập tức nheo mắt lại và rụt đầu vào.

Úc Trục Nhan hiện tại còn nhiều việc phải làm, không có thời gian để chăm sóc Tiểu Kim Châu nghịch ngợm suốt ngày, nên đã để Úc Tiểu Thiên chơi với nó.

Khi thấy thời gian đã gần, Úc Trục Nhan mở các gói hàng mới nhận được ta.

Trong số đó, phần lớn là các gia vị và nguyên liệu mà Úc Trục Nhan đã mua từ các tinh cầu khác.

Có trời mới biết, Úc Trục Nhan đã tốn bao công sức để thu thập những thứ phổ biến nhất trên Lam Tinh này.

Ví dụ như bột ngọt, tức là monosodium glutamate, được Úc Trục Nhan mua từ thương thành trên Tinh Võng, từ một của hành tên là Xưởng hoá học. Hay như giấm, được mua từ một cửa hàng dưỡng sinh có nhãn là Trường Thọ. Ngay cả các loại hành, tỏi cần thiết để chế biến món ăn, cũng là từ trung tâm đào tạo cây cảnh mua được.

Úc Trục Nhan biết rằng văn hóa ẩm thực ở thế giới này rất thiếu thốn, nhưng không ngờ lại thiếu đến mức này.

Lúc trước đọc nguyên tác, Úc Trục Nhan đã chú ý thấy gần như không có dấu vết của các món ăn trong truyện, lần duy nhất có xuất hiện món ăn là khi nhân vật chính công và thụ vừa mới ở bên nhau, nhân vật chính công mời nhân vật chính thụ đến nhà hàng lớn nhất ở Thủ Đô Tinh — nhà hàng Victoria.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play