Trịnh Viện Viện cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa rồi, xoay người ôm chầm lấy Thích Mê. Cô ấy hít hít mũi một cái, nghẹn ngào nói cảm ơn bên tai cô: "Cảm ơn cô Thích, cảm ơn cô..."
"Không cần khách khí, thích không?" Thích Mê vỗ vỗ vai cô ấy an ủi.
Trịnh Viện Viện ra sức gật gật đầu: "Thích, rất thích, thích lắm luôn..."
Thích Mê mỉm cười.
Thực ra Trịnh Viện Viện cũng nói không rõ tại sao lại có thể khóc ngay lập tức được, chính là bỗng nhiên có một cảm giác cảm động xông lên. Trong một thế giới không có ánh sáng như này, ánh sáng có ý nghĩa với con người mà nói không gì có thể so sánh, với lại Thích Mê đặc biệt sáng tạo ra sự bất ngờ này, nhất thời chạm vào đáy lòng mềm mại đó.
Dù sao, sự lãng mạn giữa thời tận thế này, càng thêm trân quý hơn.
Thích Mê vỗ vỗ lên lưng Trịnh Viện Viện, nhắc nhở cô bọn trẻ vẫn đang ở đây, sau đó quay đầu nháy mắt với Đỗ Thuỵ một cái.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play