Một giống loài khác cực kỳ giống con người, thật sự có thể khiến người ta tê dại da đầu, toàn thân ớn lạnh.
Mấy đứa trẻ tai thính trong phòng cũng nghe thấy câu này, Vương Tiểu Hổ hét thẳng ra ngoài cửa sổ: "Ôi cô Thích ơi! Đừng dọa chúng em nữa! Chúng em đã biết cô đang đùa rồi mà! Thật là, lớn vậy rồi mà còn trẻ con thế là sao?"
Âm thanh xuyên qua tấm kính rơi thẳng vào tai Thích Mê. Cô cười khúc khích, cô biết đó là giọng nói của thằng quỷ con nghịch ngợm.
Sau khi lùi lại và né tránh, cô ho khan rồi làm động tác bịt tai về phía Đỗ Thụy đang đứng bên tấm kính.
Đỗ Thụy nhìn cái là hiểu. Anh ấy xoay người về phía bọn trẻ vỗ tay để thu hút sự chú ý của chúng: "Các em, các em còn nhớ trò chơi bịt tai ca hát chúng ta đã từng chơi không? Cô Thích nói ai hát hay nhất sẽ được thưởng một món quà bí mật."
"Quà á?!" Đám trẻ vừa nghe thấy thế thì hai mắt phát sáng, lập tức nghe lời bịt tai lại bắt đầu hát hò lung tung không theo trật tự.
Trong chốc lát, nào là "Cừu vui vẻ, cừu xinh đẹp, cừu lười biếng...","Yêu em khi một mình bước trong ngõ tối, yêu cái cách em không quỳ..." còn cả những bài hát không rõ lời như "La la la, la la la...", nhiều giọng nói của trẻ thơ hòa vào nhau, vừa dễ thương vừa ồn ào.
Quái vật cười khanh khách mấy tiếng, cử động cái xúc tu xấu xí của nó duỗi ra rồi co lại: "Chị gái nhỏ à, cô thật tốt bụng, sợ lũ trẻ sẽ nghe thấy tiếng kêu trước khi chết của cô à? Ực... yên tâm, tôi sẽ cho chị chết thật thoải mái, ừng ực..."
Thích Mê cử động cổ, nhếch khóe môi, cũng không có ý định nói nhảm với cô ta, xoay con dao gọt trái cây trong tay rồi lao thẳng tới.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT