Lãng Dữ cười khẽ: "Đi chứ?"
"Ừ, đi thôi."
Hai người rời khỏi thôn trang nhà họ Khoái. Không biết có phải do cảm xúc của riêng cô không, nhưng Thích Mê thấy càng đi xa khỏi thôn trang nhà họ Khoái thì cô càng thấy dễ chịu, ngay cả mùi bùn gần miếu cũng dễ ngửi hơn rất nhiều.
Hiện là giờ cơm tối. Khói bếp uốn lượn trên không, không khí thoảng mùi bếp lửa khiến người ta thấy rất bình yên.
Lãng Dữ định bước đến mở cửa miếu thờ thì bị Thích Mê ngăn lại. Cậu ngạc nhiên ngoái lại nhìn: "Sao thế?"
"Thật ra..." Thích Mê gãi đầu,"Phương Hân Duyệt trong lớp bọn chị rất nhớ em."
"Nhớ em?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play