Thích Mê khẽ cau mày, nhưng sau đó khi ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy mỉa mai: "Ngày hôm qua bởi vì Khoái A Loan bị đau bụng mà nhà họ Khoái đã phái người bắt tôi trở lại, chuẩn bị đánh chết tôi bằng gậy. Nhưng kết quả thì sao? Bởi vì một câu nói thiếu tôn trọng mà bọn họ lại đánh cô dâu Phối Thiên Hôn, người bị bọn họ lợi dụng chỉ còn nửa cái mạng, quả thật là thú vị."
Nếu như không biết tin tức của giấy thông hành có lẽ đang ở nhà họ Khoái thì cô hoàn toàn không muốn đi đến nơi giết người không nhả xương kia.
Cô ngẫm nghĩ một lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Lãng Dữ: "Chị muốn đến nhà họ Khoái xem thử, em có muốn đi cùng không?"
Nếu muốn âm thầm lẻn vào nhà họ Khoái thì mượn kết giới ám vật sẽ tương đối thuận tiện hơn.
Lãng Dữ khẽ cười đồng ý, sau đó ngón tay của cậu cử động một cách ăn ý. Đột nhiên, một tia sáng như đom đóm bao vây toàn thân cậu, bóng dáng của hai người bọn họ dần dần biến mất do kết giới ám vật tạo thành.
Thực ra hai người bọn họ vẫn đang đứng tại chỗ nhưng nếu nhìn bằng mắt thường sẽ không thể nhìn thấy được.
"Ôi trời ơi, con mẹ nó! Tại sao bọn họ lại đột nhiên biến mất vậy?" Trần Bán Tiên căng cổ họng kêu gào ngay sát bên tai khiến Thích Mê ghét bỏ che lỗ tai lại. Ngay sau đó, cô đã nhìn thấy anh ta khóc lóc thảm thiết chạy về phía Khoái Lương: "Cậu có nhìn thấy không lão Khoái. Cái đó, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt mà hai người đó đã biến mất không còn tăm hơi! Ôi trời đất ơi, đáng sợ quá!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play