Lão Ngụy vô thức liếc nhìn kính chiếu hậu rồi trả lời: "Chắc là rồi."
"Là ai ra tay nhỉ? Mấy ngày nay mười mấy Kẻ Phá Hoại có danh tiếng đều chết hết rồi."
"... Ai biết được."
Đôi mắt lão Ngụy đảo tròn, đáp một câu có lệ như thế rồi im luôn.
Là người biết rõ mọi việc, đương nhiên anh ấy biết Thích Mê là người ra tay, hơn nữa không phải trong "mấy ngày" mà là một ngày, có khi còn chỉ là mấy phút... Anh ấy còn có thể tưởng tượng được lúc cô ra tay tàn nhẫn tới mức nào, hình ảnh máu me đó có đáng sợ tới mức nào. Cũng vì thế nên vẻ mặt anh ấy vẫn cứ cáu bản suốt, vừa sợ lại vừa thấy tiếc cho Thích Mê. Nghĩ mà xem, ban đầu là cô gái ngây thơ như thế, bây giờ lại biến thành cỗ máy vung đao giết người không chớp mắt, anh ấy thấy khó chấp nhận quá.
Lão Ngụy thở phì một hơi, cố điều chỉnh tâm trạng. Sau khi lý trí quay lại, anh ấy gỡ dần những mối tơ vò trong đâu, chỉ giữ lại một ý nghĩ và hỏi Thư Ly luôn."Trưởng căn cứ sao lại biết được chuyện cách căn cứ những hai mươi km thế?"
Thư Ly ngồi bất động nhìn bên ngoài cửa sổ, gương mặt lộ vẻ cô đơn rồi cười buồn: "Anh không nhớ thân phận hiện tại của tôi sao, lão Ngụy? Tôi chỉ là một món vũ khí bị gọi tới thì phải tới, bị đuổi đi thì phải đi, sao có thể biết chuyện có liên quan tới quyết định của cấp trên?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT