Khụ khụ!"
Có thể do một hơi lời nói quá nhiều, người đàn ông cúi đầu ho vài tiếng, hít sâu mấy lần, cảm giác bản thân như sắp đứt thở. Chờ một lúc lâu sau, anh ta liếm cái miệng khô khốc của mình, chậm rãi nhìn về phía Thích Mê: "Bây giờ, cô đã có thể cho tôi chạm vào ánh sáng được chưa?"
Thích Mê nghĩ nghĩ một lúc, sau khi nhắc nhở người đàn ông chú ý đến đôi mắt, cô bỏ bàn tay đang che ánh sáng xuống.
Trong chốc lát, toàn bộ phòng vệ sinh đã được chiếu sáng ngời.
Một tay người đàn ông đưa lên che mắt, một cái tay khác thì với lại gần ánh sáng. Bàn tay này chỉ còn lại toàn xương cốt, một lớp da mỏng dính lên toàn bộ bàn tay trông không khác gì những cái xác chết khô.
Xương cốt của người này thật sự rất giòn, vào lúc ngón tay tiếp xúc với di động, Thích Mê có thể nghe được một tiếng giòn vang phát ra.
Nhưng dường như người đàn ông đã quen với việc này, vẻ mặt anh ta không có chút nào thay đổi, vẫn dùng tay chạm di động, trong nháy mắt ngón tay che đi ánh sáng, đầu ngón tay của anh ta như được ban ân, một chút hồng hào hiếm có xuất hiện, khi đầu ngón tay dời đi, ánh sáng ngay lập tức bao trùm khắp nơi.
Thích Mê nhìn anh ta tới tới lui lui đùa nghịch ba lần rồi mới lấy lại điện thoại di động, đứng dậy: "Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước." Nhà trẻ bên kia còn không biết thế nào, cô không thể lãng phí thời gian ở chỗ này được.
"Chờ một chút." Người đàn ông gọi cô lại.
Thích Mê quay đầu lại: "Có chuyện gì?"
Người đàn ông: "Tôi có thể nhờ cô giúp tôi một việc cuối cùng được không... Cô có thể giết tôi, giải thoát cho tôi được không?"
Từ góc nhìn này của Thích Mê, người đàn ông chỉ lộ ra một cái đỉnh đầu trụi lủi và đôi mắt đang đẫm lệ.
Người đàn ông nói từng câu từng chữ, trông anh ta rất nghiêm túc: "Tôi thật sự đã chịu quá đủ trong những ngày này rồi... Trước khi chết có thể lại nhìn thấy ánh sáng là tôi đã thỏa mãn, giết tôi đi, làm ơn giết tôi đi, được không?"
Thích Mê: "..."
Thích Mê nhìn anh ta, cô đứng bất động.
Mười mấy giây qua đi, người đàn ông bị cô nhìn đến mức lạnh cả người: "Sao... Sao thế?"
"Anh thì được giải thoát rồi, nhưng một mạng người lại lưu ở lại tay tôi?" Cô khẽ cười một tiếng, cầm di động ra khỏi phòng vệ sinh, vừa đi vừa nói: "Hơn nữa, nếu thật sự anh muốn chết thì vừa rồi đã ngoan ngoãn chờ bị chuột biến dị ăn thịt, tại sao còn lấy bát ném nó làm gì? Nếu chưa thể đưa ra quyết định được thì trước tiên nên sống cho tốt, sau đó nếu muốn chết thì tự mình nghĩ cách đi!"
Dứt lời, cô đẩy cửa ra đi xuống đường phố sau đó cô quay đầu lại ngắm cửa hàng thời trang trẻ em, nhớ kỹ tên gọi của cửa hàng này.
Đi được vài bước, bỗng nhiên cô dừng chân, chiếu đèn qua bên trái nóc nhà.
Con mèo đen uyển chuyển nhẹ nhàng bước đi, im lặng theo chân cô, chắc chắn nó không nghĩ tới mình sẽ bị phát hiện, thân thể bất thình lình cứng đờ, vẫn duy trì ở tư thế đang cất bước về phía trước nhưng lại không di chuyển tiếp.