Sở Cảnh Hòa thản nhiên cười: "Thì ra là như vậy."
"Cho nên khi em mới vừa thức tỉnh dị năng hệ phong, thật ra cũng không được hưởng thụ chỗ tốt dị năng mang đến bao nhiêu, vẫn phải giãy giụa ở trong nhiệt độ cao, những người đó nói em có dị năng gân gà, thật ra cũng có một phần đạo lý." Tống Đại tự giễu.
Nếu như không phải cô ngày đêm đề cao lực lượng của mình, ở trong tận thế thật sự là ai ai cũng có thể bắt nạt.
"Không phải gân gà, của Tiểu Đại chính là tốt nhất." Sở Cảnh Hòa bỗng nhiên ôm chặt lấy cô từ sau lưng, bả vai rộng lớn tựa như muốn khảm cô vào trong thân thể, mùi gỗ thanh nhã phảng phất như kim thông nhàn nhạt trên người anh bao bọc cô vào lòng, giống như trong nháy mắt đặt mình trong rừng thông rơi đầy tuyết, sạch sẽ trầm tĩnh lại dịu dàng.
Tống Đại xoay người ngồi ở trên đùi anh, cúi người xuống, ăn phần dịu dàng này vào thân thể.
*Ngày hôm sau, tiếng la hét của Đinh Phương vang vọng trong hang động.
"Thuốc đâu! Tôi hỏi anh thuốc đâu!" Đinh Phương trừng mắt đỏ bừng, gắt gao nắm chặt cổ áo Lưu Siêu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT