Hôm nay chính là ngày bọn họ quyết định đăng ký kết hôn.
Sở Cảnh Hòa không phải là một người mê tín, nhưng lúc này anh cố ý mời người tính qua, tìm một ngày tốt thích hợp gả cưới.
Nhìn ra được, anh rất coi trọng chờ mong ngày đó.
Nhưng khi Tống Đại nói muốn hoãn đăng ký kết hôn, Sở Cảnh Hòa chỉ trầm mặc trong nháy mắt đã đồng ý.
Nhớ lại đôi mắt sáng ngời của Sở Cảnh Hòa lúc ấy trong nháy mắt ảm đạm, lại làm bộ thoải mái không thèm để ý, trong lòng Tống Đại càng cảm thấy áy náy: "Không đi, đêm nay em sẽ trở về, anh nhớ tới trạm tàu cao tốc đón em."
“Được.” Giống như lúc trước đột nhiên hoãn đăng ký kết hôn, Sở Cảnh Hòa cũng không hỏi nhiều đã đồng ý.
Lần này cô đột nhiên trở về, anh cũng không hỏi nguyên nhân, không hề có lý do gì tin tưởng cô, chiều theo cô.
Cúp điện thoại, Tống Đại lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đi thang máy thẳng tới ga ra ngầm, lái Hummer của cô về nhà.
Trên cầu vượt, bên tai là tiếng gió thổi qua, đột nhiên cô nhớ tới gì đó, lúc đang chờ đèn xanh đèn đỏ gọi điện thoại cho trợ lý.
Nhân viên trong công ty bàn tán xôn xao.
"Các người vừa rồi nhìn thấy bộ dáng Tống tổng không?" Như một làn khói lao ra ngoài, không biết còn tưởng rằng có người đến đòi nợ." Còn không phải à.
"Nhanh lắm, tốc độ đó khiến tôi thiếu chút nữa không thấy rõ."
"Bớt nói vài câu, Tống tổng gọi điện thoại cho tôi này." Nhân viên lập tức im lặng, vùi đầu đánh chữ.
Trợ lý nhận điện thoại: "Tống tổng."
"Thông báo cho nhân viên bộ phận chúng ta, nghỉ ba ngày nghỉ ngơi cho tốt, ở bên người nhà mua nhiều đồ ăn, không trừ tiền lương."
Trợ lý lộ biểu tình kinh ngạc, đột nhiên bị kinh hỉ đập trúng làm cho không biết làm sao, bật thốt lên hỏi: "Vì sao ạ?"
Đèn xanh đèn đỏ sáng lên, khóe miệng Tống Đại nhếch lên, mặt mày tươi đẹp: "Tôi kết hôn, tôi vui vẻ."
Trợ lý đặt điện thoại xuống, vui mừng cảm thán: "Thì ra bọn họ nói Tống tổng có người yêu là thật, vì một người đàn ông ở quê mà ngay cả công việc cũng bỏ xuống được, lúc trước tôi còn dập đầu ghép CP cô ấy với chủ tịch Cận Lạc Bạch, ôi!"
*Tống Đại vừa mới chạy như bay về đến nhà còn không biết hình tượng của mình ở trong lòng cấp dưới đã vặn vẹo, vội vàng cất quần áo vào trong rương hành lý, ba rương hành lý lớn đều nhét không nổi nữa, cô lau mồ hôi, nghĩ thầm nếu dị năng không gian kiếp trước của cô vẫn còn thì tốt rồi.
Thiên tùy nhân nguyện, Tống Đại vừa nói xong dị năng không gian xong, một giây sau vali lớn trong tay và cả quần áo cũng không thấy đâu.
Hai mắt Tống Đại sáng ngời, thuần thục tiến vào không gian, trong không gian vô biên vô hạn thuần trắng có một rương hành lý lẻ loi đứng đó.
Dị năng không gian của cô cũng sống lại theo! Nói cách khác lúc này đây, cô sẽ không vì thức tỉnh dị năng mà lâm vào hôn mê, có thể cùng Sở Cảnh Hòa đối mặt tận thế, thật sự tốt quá!Chỉ tiếc dị năng phong hệ không sống lại cùng cô...Nhưng tốt xấu gì cũng có dị năng không gian, Tống Đại vô cùng thỏa mãn, bắt đầu thu gom đồ đạc.
Không gian của cô chính là một cái động không đáy, muốn chứa bao nhiêu thì chứa bấy nhiêu, ngay cả nồi niêu xoong chảo trong phòng bếp cô cũng không bỏ xuống.
Sau khi thu dọn xong xuôi, Tống Đại lại xuống ga ra ngầm, lái Hummer của mình đến góc chết theo dõi thu vào, lúc này mới đón xe thẳng đến trạm tàu cao tốc, rời khỏi thành phố A.
Duyên hải thành phố A, là khu vực bị thiên tai cà quét nghiêm trọng nhất trong ngày tận thế mưa to, nghe nói sau này còn xảy ra một trận sóng thần lớn.
Nếu không có cách nào ở tận thế không đếm xỉa đến mọi chuyện, như vậy ít nhất cũng phải để mình rời xa tình cảnh tồi tệ nhất, cho nên Tống Đại mới lựa chọn rời khỏi thành phố A trở lại thành phố H kiếp trước mình từng ở.