Cả nhà bọn họ đến Cẩm Tú phủ, chính là vì chán ghét Sở Cảnh Hòa, ăn của anh ở của anh, căn bản không cầm theo đồ ăn.
Hiện tại mưa to buông xuống, trong thành phố ngập lụt, cửa hàng đóng cửa, giao thông ngừng vận chuyển, bọn họ đi lại không xong, ở lại sẽ không có gì ăn, gọi điện thoại cho 119,110, toàn bộ đường dây đều bận, người một nhà chịu đựng đến tối, đói đến mức ngực dán vào lưng.
Hai anh em Sở Hướng Dương, Sở Quang Huy thật sự là chịu không nổi, nằm ở trên sàn nhà, khóc cha gọi mẹ: "Mẹ, cha, con đói quá, một ngày cũng không ăn gì sắp chết đói rồi!"
Tôn Lan Tuệ đau lòng an ủi: "Chờ ngày mai mưa tạnh, chúng ta sẽ ra ngoài ăn đồ ăn ngon."
Nhưng mà bọn họ không biết, ngày mai mưa chẳng những sẽ không dừng, ngược lại sẽ càng lúc càng lớn.
Thành Thiên Mỹ Cẩm cách đó một con phố.
Sở Cảnh Hòa đeo tạp dề, đối mặt với nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, bắt đầu cắt thịt, Tống Đại ở một bên bóc tỏi cắt hành cho anh.
Cho dầu lạnh vào nồi nóng, chờ dầu sôi, Sở Cảnh Hòa bưng thịt thỏ đã ướp xong, thấp giọng nói với Tống Đại: "Anh sắp cho thịt vào rồi."
Tống Đại lập tức hiểu, tay đang bóc tỏi dừng lại, lập tức trốn ra phía sau anh.
Nương theo tiếng thịt thỏ chiên giòn trong dầu nóng càng ngày càng nhỏ, Tống Đại mới chậm rãi thò đầu ra, dầu sôi trong nồi còn đang bốc lên bong bóng nhỏ, nhìn thấy mà cô hết hồn hết vía.
Cô sợ nhất chính là nổ đồ dầu, khi còn bé mẹ mua mỡ heo để cô học nấu mỡ heo, vốn là mẹ vẫn ở bên cạnh trông coi, ai biết tạm thời có người gọi mẹ ra ngoài lấy đồ.
Chỉ trong chốc lát, không biết chuyện gì xảy ra, nửa nồi dầu đột nhiên cháy lên, lửa lớn một đường bùng đến trần nhà.
Lần đầu tiên xuống bếp Tiểu Tống Đại đã gặp phải hình thức địa ngục, cho dù ra vẻ bình tĩnh đóng công tắc bếp, dời bình gas ra, nhưng căn bản không biết nguyên lý đậy nắp nồi ngăn cản thế lửa, vẫn là Sở Cảnh Hòa kịp thời xuất hiện, đậy nắp nồi lại, đưa cô rời khỏi phòng bếp.
Sau khi rời khỏi phòng bếp, Tiểu Tống Đại lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, tay chân mình đã mềm nhũn, cũng nói không ra lời.
Tiểu Sở Cảnh Hòa thì yên lặng canh giữ ở bên cạnh cô, sờ sờ đầu của cô, an ủi nói: "Đừng sợ, đều đã qua, không có việc gì."
Mẹ Tống cầm đồ trở về nhìn thấy mặt tường cháy đen mới biết được đã xảy ra chuyện gì, áy náy ôm Tiểu Tống Đại khóc, từ đó về sau không còn để cô xuống bếp nữa.
Nhưng mà cho dù qua nhiều năm như vậy, cô đối với dầu nóng vẫn có bóng ma tâm lý.
Sở Cảnh Hòa cũng biết cô sợ dầu, cho nên dù biết không có nguy hiểm, chỉ cần cô ở trong bếp, lúc xào rau, vẫn sẽ nhắc nhở cô một câu, nếu cô sợ thì trốn ở phía sau anh.
Đây là sự phối hợp ăn ý nhiều năm giữa bọn họ.
Thịt cho vào nồi, lửa lớn bùng nổ, trong nháy mắt mùi khói lửa tản ra trong phòng bếp.
Tống Đại tiếp tục chuẩn bị cắt đồ ăn, bỗng nhiên điện thoại di động nhận được một cú điện thoại, là Cận Lạc Bạch: "A lô?"
"Tống Đại, hiện tại phạm vi cả nước lớn mưa to, cô ở bên kia có khỏe không?" Thanh âm đối phương mát lạnh, vừa thấp lại có từ tính.
Nghe được thanh âm của người đàn ông trong điện thoại, động tác xào rau của Sở Cảnh Hòa không tự chủ nhẹ nhàng hơn chút.
Tống Đại cũng không có chú ý, tiếp tục hồi đáp: "Cũng may, tôi hiện tại ở quê nhà, cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu."
Cận Lạc Bạch gõ ngón tay thon dài trên bàn làm việc trầm tĩnh lại, thủy tinh trong đêm tối phản chiếu thân hình cao lớn của anh ta, một bộ âu phục màu đen hoa văn rộng, hai chân mạnh mẽ thẳng tắp, đường nét sườn mặt thâm thúy như điêu khắc khắc, mặt mày đường cong hẹp dài lộ ra cảm giác sắc bén của người bề trên.