Cách đó không xa, Tạ Vi nắm sợi dây chuyền ngọc lục bảo trên cổ, đó là di vật mẹ cô ta để lại cho cô ta, cô ta vẫn luôn đeo trên người.
Vốn cho rằng chỉ là một sợi dây chuyền bình thường, lại không nghĩ tới nó thế mà có công năng trữ vật.
Cô ta nói chuyện này nói cho Trần Kính, Trần Kính lập tức kéo cô đến khe núi, bảo cô ta trữ toàn bộ nước vào không gian.
Vòng cổ ngọc lục bảo có thể cảm nhận được nguồn nước sâu trong vũng nước, cô ta nín thở ngưng thần, nghe lời thu tất cả nước vào trong không gian, những nước này cũng đủ cho bọn họ uống hai ba tháng.
Trần Kính rất vui vẻ, ôm khuôn mặt gầy gò của Tạ Vi hôn mạnh hai cái: "Cục cưng, em thật sự là phúc tinh của anh."
Tạ Vi cũng cảm thấy trong lòng ngọt ngào, từ sau khi Nguyễn Miên Miên đi, Trần Kính đối với cô ta càng ngày càng tốt.
Lại nói tiếp cô ta còn muốn cảm ơn Nguyễn Miên Miên, không có người xấu như Nguyễn Miên Miên, Trần Kính làm sao có thể thấy rõ điểm tốt của cô ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play