Mặc dù nàng mặc y bào rộng rãi cũ kỹ, nhưng khó che nổi dáng người của nàng, uyển chuyển vô song.

Lý thị nhịn không được cúi đầu nhìn chính mình, thân thể mập mạp cường tráng, trên bụng còn có một vòng thịt thừa lưu lại bởi vì lúc sinh.

Đáy lòng nàng ta hiện lên một tia ghen tị.

Xinh đẹp thì sao? Còn không phải là người mù!

Lý thị hất cằm, giọng điệu đương nhiên: "Cẩu oa thân thể có chút không thoải mái, tuổi lại nhỏ, cần mấy cái trứng gà bồi bổ! "

Lời còn chưa dứt, Lý thị liền tự ý bước về phía ổ gà, tay còn chưa kịp thò vào thì một cây gậy gỗ đã đập mạnh xuống.

Lý thị bị đánh kêu lên oai oái, vội vàng rụt tay lại, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

"Tiết Dư! Sao ngươi dám đánh ta, có tin ta nói cho mẹ chồng hay không!"

Tiết Dư lấy lại bình tĩnh cầm gậy gỗ: "Thì ra là Nhị tẩu, vừa rồi ta còn tưởng là kẻ trộm ở đâu đến trộm trứng gà.

"

Vệ Cảnh Trầm là người luyện võ, thính giác tinh nhạy, tự nhiên nghe rõ từng câu từng chữ vừa rồi.

Tầm mắt không tự chủ được bị hấp dẫn, chỉ thấy hai má trắng nõn của Tiết Dư bởi vì động tác kịch liệt hiện lên một chút ửng đỏ.

Ngay cả đôi mắt có chút ảm đạm kia cũng trở nên long lanh rực rỡ.

Ban đầu hắn còn cho rằng một nữ nhân mù đối mặt với thôn phụ thô bỉ điêu ngoa sẽ nhượng bộ ủy khuất, không nghĩ tới cũng sẽ phát uy giống như sư tử cái.

Nghĩ đến Tiết Dư ở trước mặt hắn lại nhát gan như chuột, vẻ mặt rụt rè, hận không thể cúi đầu bước đi.

Vệ Cảnh Trầm chỉ cảm thấy có vài phần buồn cười.

Lý thị tức giận đến nghiến răng, cánh tay truyền đến từng trận đau đớn không ngừng kích thích nàng ta.

Sự tức giận trong lòng xông thẳng vào đầu, nàng ta đẩy mạnh Tiết Dư một cái.

Tiết Dư cũng không chú ý, lập tức ngã sấp xuống đất.

Đầu nàng nghiêng đi, mái tóc bên mai hơi rối, cây gậy gỗ lăn ra một bên, tà váy dính chút bùn đất và bụi bẩn.

Lòng bàn tay truyền đến cơn đau đớn nhè nhẹ, nhưng Tiết Dư không để ý nhiều như vậy, nàng mò mẫm bên cạnh một vòng, nhưng vẫn chưa tìm được gậy gỗ, nàng cắn cắn cánh môi.

Đối với nàng mà nói, cây gậy gỗ này tương đương với nửa con mắt.

Lý thị nhìn thấy bộ dạng chật vật không chịu nổi của Tiết Dư, khóe môi nàng ta nhếch lên: "Ôi chao, Nhị tẩu cũng không phải cố ý, hay là ta đỡ ngươi dậy nhé?"

Nói thì nói vậy nhưng Lý thị chẳng có chút động tác nào, còn cố ý đá cây gậy bên chân sang một bên.

Vệ Cảnh Trầm thấy rõ tất cả mọi việc xảy ra trước mắt, đôi mắt dưới hàng mi đen dày chẳng có chút cảm xúc, như băng giá ngàn năm.

Tiết Dư biết hiện tại không ai có thể giúp nàng, đành chậm rãi đứng lên, bước chân kiên định mà thong thả đi về phía phòng bếp.

Nếu bây giờ nàng không dọa được Lý thị, thì sau này nàng ta chỉ càng thêm hung hăng mà thôi.

Tìm thấy con dao phay thường dùng, nàng nắm chặt nó trong tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play