Sở Hạ lơ mơ tỉnh dậy.
Khi hộ sĩ đến rút kim truyền dịch, cô nhắc nhở cậu: “Anh Lý, viện phí đã có người thanh toán cho anh. Chiều nay anh có thể xuất viện.”
Sở Hạ chớp mắt vài cái, không nghe rõ hộ sĩ nói gì, nhưng cô ấy chỉ nhắc một lần rồi rời đi. May mắn là trong đầu cậu vẫn còn tiếng hệ thống lặp lại tin tức ấy.
Cậu có thể xuất viện vào chiều nay? Thật ư? Chắc chắn là xuất viện chứ không phải bị đưa về Tây Sơn nhốt trong phòng tối sao?
Đến chiều, đúng là Sở Hạ đã rời khỏi bệnh viện, chẳng có ai đến bắt cậu, khiến cậu nhận ra có lẽ Bạch Ngạn thực sự muốn thả mình đi.
Vậy là thả cậu đi thật sao?
Niềm vui bất ngờ đến quá nhanh khiến trong lòng Sở Hạ xuất hiện một cảm giác trống rỗng kỳ lạ, như con cá bị ném lên bãi cát.
Cậu đứng trên bậc thềm, nhìn quanh quất, vẫn có chút lo lắng sợ thuộc hạ của Bạch Ngạn sẽ bất ngờ xuất hiện và lôi cậu trở lại.
Nhưng lo lắng ấy chỉ là thừa thãi. Sau khi rời bệnh viện, vô số người qua lại nhưng hầu như chẳng ai buồn liếc nhìn cậu. Thoáng chốc, Sở Hạ thậm chí bắt đầu nghi ngờ thân phận của mình, không phải nói làm diễn viên là nổi tiếng lắm sao? Sao lại thế này?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT