Không biết là ai từng nói: Bệnh viện, trường học, nhà tù, từ đường là bốn nơi có nhiều oan hồn tụ tập nhất. Bây giờ tôi mới nhận ra, cách nói này cũng không phải không có cơ sở.
Thật ra có nhiều nơi ban ngày người đến người đi nên mọi người đều không có cảm giác gì và cũng không hề để ý rằng những nơi tưởng chừng bình thường không có gì lạ lẫm này sẽ biến thành một thế giới khác ngay khi màn đêm buông xuống. Một thế giới u ám tối tăm, lạnh lẽo và khủng bố, bệnh viện cũng vậy, trường học cũng vậy mà nhà tù cũng vậy. Chỉ có nhà tổ là ngoại lệ, từ sâu trong tiềm thức con người đã có lòng tôn kính với những nơi để thi hài. Vì vậy không cần biết là ban ngày hay ban đêm, nhà tổ luôn được bao trùm bởi một lớp màn ma quái và bí ẩn trong ánh mắt sợ hãi của loài người.
- Có ai trông coi quanh đây không? - Tôi quét mắt nhìn xung quanh.
- Không có, vài năm trở lại đây thịnh hành hoả táng, rất ít khi để thi thể trong nhà tổ, cho nên cụ ông phụ trách việc trông coi nhà tổ đã về nhà vào mấy ngày trước rồi. - Thằng Bé Ba lắc đầu.
- Rất tốt, vậy thì tôi yên tâm rồi. - Tôi móc cọng dây thép luôn mang theo bên mình ra, chớp nhoáng mở được cái ổ khóa đồng vừa cũ vừa cồng kềnh ra. Tôi đẩy mạnh cửa, kẽo cà kẽo kẹt, cánh cửa đang đóng chặt từ từ mở ra về hai bên trái và phải, để lộ một khoảng trống vừa đủ cho hai người đi vào cùng lúc. Không khí lạnh cuồn cuộn tràn ra theo khe cửa, dường như còn lạnh hơn cả không khí bên ngoài.
- Bước khe khẽ thôi, tiện tay khép cửa lại luôn. - Tôi kéo kín áo khoác, đi vào trước.
- Xác của Kỳ Thạch Mộc để ở trong cùng. Theo truyền thống thì thi thể phải được đặt trong quan tài nằm song song bên phải quan tài của ông Kỳ. - Bé Ba đi bên cạnh tôi, thằng nhỏ không ngừng run rẩy, tôi khẽ gật đầu, bước chân nhanh hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT