Sau khi rời khỏi phòng tài liệu của trường, suốt hai ngày sau đó tôi chưa hề nghỉ ngơi đàng hoàng. Ngoại trừ lên lớp, toàn bộ thời gian rảnh rỗi của tôi đều dùng vào việc điều tra bốn bạn học nữ đã chết vào 9 năm trước. 

Tuy nhiên việc điều tra không suôn sẻ như tôi tưởng tượng, suy cho cùng tôi không có gì ngoài tên của bốn chị. Đương nhiên, tôi cũng có thử vòng vo hỏi thăm các đàn anh cấp ba và thầy cô, nhưng rất dễ hiểu, họ y chang tôi - hoàn toàn không biết gì về bốn bạn học nữ. 

Haiz, rốt cuộc 9 năm trước đã xảy ra chuyện gì chứ? 

Từ Hứa - Trương Tú - Vương Văn - Lý Vân, cuối cùng bốn bạn học nữ này có từng chơi cầu cơ không?

Vì sao lần lượt tử vong trong vòng một tháng? 

Các chị ấy chết thế nào?

Những câu hỏi liên tiếp được đặt ra đánh sâu vào đại não tôi, sự tò mò lan ra khiến tôi như sắp phát điên.

Khi tôi đang bực bội cân nhắc xem có nên vứt hết mọi thứ trên bàn xuống đất rồi giẫm đạp để trút sự bất mãn trong lòng hay không thì Tuyết Doanh chạy ào về phía tôi như một cơn gió. 

- Tiểu Dạ, mình tìm hiểu được… - Cô ấy vui vẻ ra mặt, nói: - Mình tìm hiểu được trường này có một giáo viên đã đi dạy hơn 9 năm rồi.

Tôi mừng như điên, chộp lấy tay cô ấy vội vàng hỏi:

- Mau nói cho tôi biết đi! Trời ơi, tốt quá. Hôm nay tôi mời cậu ăn chiều! 

Mặt Tuyết Doanh hơi đỏ lên, nhưng không rút bàn tay mềm mại ra, để mặc tôi nắm, cô ấy khẽ nói:

- Chị họ bên ngoại của mình cũng học trường này, mặc dù chị ấy không biết chuyện 9 năm trước, nhưng chị ấy nói với mình rằng, chỉ có hai người vẫn còn ở lại trường này và chưa từng bị thuyên chuyển đi đâu trong suốt 9 năm qua. 

- Chỉ có hai người? - Tôi cau mày hỏi: - Là hai người nào? 

- Người thứ nhất là thầy hiệu trưởng, đã ở trường này được hơn 20 năm rồi. Còn người thứ hai thì thật ra chúng ta đều biết, chính là giáo viên chủ nhiệm diêm vương Vạn của chúng ta. Hết hồn chưa! 

Tuyết Doanh thấy gương mặt đầy ngạc nhiên của tôi thì rất thích ý, nói tiếp:

- Vẫn còn một chuyện khác cũng khiến người ta bất ngờ lắm đây, chị họ mình nói với mình rằng giáo viên chủ nhiệm của 4 bạn học nữ kia vừa khéo là diêm vương Vạn. 

Sự bất ngờ trên mặt tôi lập tức được thay thế bằng khiếp sợ, tôi im lặng không nói tiếng nào mà đứng dậy đi ra khỏi phòng học. 

- Cậu đi đâu vậy? - Tuyết Doanh kêu lên sau lưng tôi. 

- Hỏi thừa, đương nhiên là đi tìm diêm vương Vạn rồi. 

- Này! Chờ mình! 

Diêm vương Vạn, tất nhiên tên thật không phải là Diêm Vương Vạn rồi. Âu cũng là vì ông ấy thực sự rất nghiêm khắc với học sinh của mình, vì vậy chúng tôi lén đặt cho ông ấy biệt danh này. Gọi miết, tôi cũng quên mất tên thật của ông ấy. 

Lúc này ông ấy đang thoải mái ngồi bắt chéo chân trên ghế, ăn cơm hộp tình yêu. 

- Thầy Vạn, bọn em có mấy vấn đề muốn hỏi thầy ạ. - Tôi dứt khoát nói rõ mục đích đến đây: - Thầy có còn nhớ vào 9 năm trước trường mình từng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng không?

Diêm vương Vạn hơi ngạc nhiên nhìn tôi, ông ấy gãi đầu nói:

- Dạ Bất Ngữ, em không ở lớp làm bài tập mà chạy đến đây nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Bài trắc nghiệm toán lần trước em làm được có 56 điểm, làm tôi muốn cho em đạt chuẩn cũng khó.  

- Chuyện này để hồi nữa bàn đi ạ, bây giờ em có vấn đề rất quan trọng. - Tôi cất cao giọng, nói: - Vào 9 năm trước có phải lớp thầy có bốn học sinh nữ tên là Từ Hứa, Trương Tú, Vương Văn và Lý Vân không? Thầy còn nhớ rõ năm đó đã phát sinh chuyện gì không? Vì sao tất cả các chị ấy đều mất trong vòng một tháng?

Sắc mặt của diêm vương Vạn bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc, hỏi:

- Em nghe được chuyện của bốn em ấy từ đâu?

- Một người bạn nói với em. - Tôi nói dối không chớp mắt: - Em còn biết được sau khi các chị ấy mất, nhà trường đã ban bố điều thứ 36 trong nội quy nhà trường. Thầy Vạn, em muốn biết rốt cuộc bốn học sinh nữ đó đã gặp chuyện gì? 

- Đi ra ngoài đi! - Diêm vương Vạn đứng dậy đẩy chúng tôi ra ngoài, nói: - Tôi sẽ không nói với các em bất kỳ chuyện gì. Dạ Bất Ngữ, em dừng điều tra đi, mấy chuyện đó biết xong không có gì tốt cho các em đâu. 

Ông già cứng nhắc này. 

Tôi đưa mắt ra hiệu cho Tuyết Doanh, bảo cô ấy hành động theo kế hoạch.

Tuyết Doanh cười với tôi, lúc quay đầu lại đối diện với diêm vương Vạn thì bỗng oà khóc. 

- Em… em chỉ nghĩ rằng thầy Vạn có thể giúp bọn em! - Tuyết Doanh vừa nức nở vừa nói: - Em sợ quá! Em sợ bọn em sẽ giống bốn học sinh nữ kia. 

- Các… các em đã gặp phải chuyện gì? Vì sao sợ giống bốn em học sinh nữ kia? - Diêm vương Vạn như ý thức được điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi. Ông ấy hết nhìn vẻ mặt chán chường của tôi rồi lại nhìn Tuyết Doanh đang khóc thút thít không dừng, lắp bắp hỏi: - Lẽ nào các em… các em cũng…

- Đúng vậy. - Tôi gục đầu xuống, diễn nét đang rất sợ hãi: - Bọn em cũng từng chơi trò cầu cơ. Cái đĩa đó muốn bọn em chết, nó muốn bọn em chết! Làm sao đây thầy Vạn ơi, rốt cuộc bọn em nên làm gì đây?!

Tôi đã biết trước diêm vương Vạn là người rất kín miệng rồi, chắc chắn sẽ không dễ dàng nói cho chúng tôi biết chuyện 9 năm trước đâu. Vì vậy tôi và Tuyết Doanh mới tự biên tự diễn một màn khổ nhục kế, dùng 50% sự thật để đánh lừa ông ấy. Cược thử một ván, diêm vương Vạn ngoài lạnh trong nóng có lẽ có thể dụ ông ấy nói ra được tin tức gì đó. 

Có vẻ như chiêu khổ nhục kế này thật sự có hiệu quả. Diêm vương Vạn suy sụp bước lùi mấy bước, lát sau ông ấy trông như đã già đi vài tuổi. Ông ấy ngã ngồi xuống ghế, bất lực chỉ chỉ cái ghế đối diện chúng tôi. Nói:

- Các em ngồi xuống đi! Để tôi nhớ lại… than ôi, vào 9 năm trước, bốn em học sinh nữ kia chết rất thảm. Tôi còn cho rằng cả đời này mình cũng không cần nhớ lại nó nữa. Haiz, sao trên đời này luôn có mấy cô cậu nhóc có lòng hiếu kỳ mạnh như các em chứ…

Diêm vương Vạn kể lại từ đầu đến cuối bi kịch xảy ra vào 9 năm trước. Đó là một câu chuyện khiến người ta sợ hãi đến lạ, một sự thật cực kỳ chấn động. 

Giọng diêm vương Vạn hơi khàn, đầy áp lực. Ông ấy nhìn vào tấm bảng, hít thở thật sâu rồi chậm rãi nói:

- Các em không nên dính vào thứ trò chơi ma quỷ này. Mặc dù tôi là giáo viên, không nên nói đến mấy thứ mê tín dị đoan, nhưng có một số chuyện, thật sự rất khó giải thích. Có lẽ cầu cơ, không dành cho con người chơi. 

- Từ Hứa, Trương Tú, Vương Văn, Lý Vân là học sinh lớp tôi năm đó. Các em ấy ngoan ngoãn, giỏi giang, thành tích cũng rất nổi bật, khuyết điểm duy nhất là quá yêu thích những chuyện kỳ quái. Nếu tôi nhớ không lầm thì mọi chuyện bắt đầu vào một buổi tối nọ, vừa khéo đến phiên tôi trực trong trường…

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ “Hồ sơ những vụ án đặc biệt của Dạ Bất Ngữ" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t].  

9 năm trước, khuya rồi mà bên ngoài phòng trực vang lên một tràng tiếng gõ cửa dồn dập. 

- Thầy Vạn, thầy Vạn, làm ơn mở cửa! Tú Tú và Văn Văn bị thương, hai bạn ấy chảy rất nhiều máu. Làm sao bây giờ? Em nên làm gì đây?!

Ngoài cửa là một cô gái vừa khóc vừa gào, giọng nói vốn dĩ trong trẻo đang chứa đầy sợ hãi, cô ấy vừa gõ cửa thật mạnh, vừa run rẩy toàn thân. 

Diêm vương Vạn vội vàng ta mở cửa, thấy Từ Hứa và Lý Vân đang đứng trước cửa với vẻ mặt rất sợ hãi, trong khi Trương Tú và Vương Văn thì không còn sức lực ngã lưng xuống đất, như thể đã mấy đi ý thức.

- Đã xảy ra chuyện gì rồi? - Diêm vương Vạn đi tới đỡ hai hai bạn nữ vào phong, nhưng tay ông ấy còn chưa chạm vào họ đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng hồn. 

Trời ơi! Ngón trỏ phải của Trương Tú và Vương Văn bị ai đó cắt cụt, chỗ miệng vết thương còn không ngừng chảy máu. Chưa kể từ vết cứa không gọn gàng đó đủ thấy hung khí không được sắc bén, bởi vì hung thủ đã phải cứa ngón trỏ nhiều lần mới cắt rớt chúng ra được. 

Tàn ác quá đi! May mà hai cô bé đã hôn mê bất tỉnh rồi. 

- Các em gặp biến thái hả? - Diêm vương Vạn luống cuống tay chân khiêng họ vào phòng, vừa mất điện thoại vừa nói lớn với Từ Hứa và Lý Vân: - Hai em Mau cầm máu cho các bạn ấy, hộp thuốc nằm dưới gầm giường. Tôi báo cảnh sát trước… à, trời, phải gọi điện thoại kêu xe cứu thương trước chứ.

- Không. Thầy Vạn, bọn em không gặp biến thái gì cả. - Từ Hứa khó khăn lắm mới hơi bình tĩnh lại. 

- Đúng đó thầy Vạn, là tiên đĩa… tiên đĩa muốn giết chết bọn em! - Lý Vân căng thẳng nói, đến cả từng thứ cơ trên gương mặt của cô ấy cũng không ngừng run rẩy: - Tay của Tú Tú và Văn Văn bị tiên đĩa cắn, em… em muốn cứu hai bạn ấy nên em đã dùng dao nhỏ cắt bỏ ngón tay của Tú Tú và Văn Văn. Ha ha, cái đĩa kia bị em đập nát rồi. Cuối cùng nó không thể nào giết bọn em được nữa. 

Cô ấy cúi đầu nhìn đôi tay mình rồi cười to, diêm vương Vạn chỉ thấy một cơn ớn lạnh đang chạy dọc theo sống lưng mình.

Lúc đó ông ấy thực sự không ngờ rằng đó là lần cuối cùng ông ấy nhìn thấy bốn bạn học sinh nữ. 

- Tối đó tôi báo cho phụ huynh các em ấy đón các em ấy về nhà, nhưng từ sau hôm đó, các em ấy không đi học nữa, đến tận 1 tháng sau tôi mới biết tin các em ấy đã mất rồi. - Diêm vương Vạn thở dài một hơi, lưng cong xuống, nhìn tôi và Tuyết Doanh. 

- Các chị ấy chết như thế nào ạ? - Tôi bình tĩnh hỏi. 

- Nghe nói là Lý Vân làm. Em ấy bóp cổ Từ Hứa cho đến chết, sau đó tiếp tục đến bệnh viện bỏ phốt pho trắng lấy trộm từ phòng thí nghiệm hóa học vào dung dịch dinh dưỡng của Trương Tú và Vương Văn hòng hạ độc giết chết hai em ấy. Nhưng cũng không biết vì sao sau đó không lâu em ấy cũng nhảy lầu tự sát. 

Diêm vương Vạn nói với vẻ vừa thương vừa giận:

- Tới tận bây giờ tôi cũng không hiểu được sao Lý Vân ngoan ngoãn lại làm như vậy. Mặc dù tôi biết rằng hơi không khoa học lắm nhưng có một khoảng thời gian tôi thực sự cho rằng em ấy bị tiên đĩa nhập. 

Tôi và Tuyết Doanh không khỏi rùng mình một cái. 

Diêm vương Vạn buồn bã nhìn hai chúng tôi, rồi khẽ lắc đầu nói: 

- Đây là tất cả những gì tôi biết. Các em cũng từng chơi trò cầu cơ, dạo này có… e hèm, có gặp phải chuyện gì kỳ lạ hay không?

- Xin lỗi thầy Vạn. - Tôi ngẩng đầu lên, mặt đầy áy náy: - Thật ra bọn em chỉ nói chơi cầu cơ để lừa thầy thôi ạ!

- Thằng quỷ! - Diêm vương Vạn lập tức như bị cắn mông, ông ấy bật khỏi ghế ngồi: - Em hết chuyện làm hay gì mà chơi trò cá tháng tư với tôi! Tôi phải nói với hiệu trưởng, ghi lỗi em thật nặng mới được! 

- Hì hì, thầy không làm vậy đâu. Thầy Vạn, cảm ơn câu chuyện của thầy. - Tôi thè lưỡi với ông ấy rồi kéo Tuyết Doanh chạy như bay ra khỏi văn phòng. 

- Cậu thấy chuyện này thế nào? - Về đến phòng học, tôi sốt sắng thảo luận với Tuyết Doanh. 

- Mình không biết nên nói thế nào, mình chỉ cảm thấy sợ… Tiểu Dạ, chúng ta thật sự sẽ không chết giống các chị ấy chứ? - Tuyết Doanh thấp thỏm nói. 

- Ngốc nghếch, tôi cảm thấy cái chết của bốn người kia rất lạ. E rằng không đơn giản như những gì chúng ta thấy đâu. - Tôi dùng tay chống đầu, buồn bực nghĩ: - Nếu nói rằng Lý Vân bị điên nên mới giết chết ba người bạn thân của mình thì càng khó chấp nhận hơn, một người điên không thể nào bình tĩnh giết người như vậy. 

- Nhưng… mình… mình nghĩ mình biết vì sao Lý Vân giết người… - Tuyết Doanh gục đầu xuống, muốn nói lại thôi. 

- Cậu biết vì sao Lý Vân giết người?! - Tôi ngạc nhiên hỏi cô ấy. 

Nhưng Tuyết Doanh lại không trả lời, cô ấy chỉ quay lưng lại nở một nụ cười ngọt ngào với tôi:

- Chuyện này à… sau này lại nói với cậu.

Nói xong, cô ấy nhảy chân sáo ra ngoài. 

Tôi không nhìn thấy sau khi Tuyết Doanh xoay người, nụ cười xinh đẹp và ngọt ngào đó đã trở thành ảm đạm. Trên gương mặt của cô ấy toàn là chua chát. 

Tôi càng không ngờ, chính vì cô ấy tạm thời không nói đã tạo thành bi kịch nối tiếp bi kịch không thể vãn hồi trong tương lai. 

Biến cố trôi qua, luôn có một bàn tay vô hình trong đời âm thầm thúc đẩy mọi chuyện. Có lẽ kể cả khi tôi biết được, kết quả vẫn là bó tay chịu trận mà thôi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play