Đó giờ tôi không hiểu sự đời thì huống hồ chi là tình cảm. Vì vậy khi ai đó than thở rằng thế giới càng ngày càng nhỏ thì tôi luôn không tán thành, thế giới trong mắt tôi thật sự rất bao la và phức tạp.
Ấy vậy mà hai cái danh từ đời người và thế giới này lại như một bộ phim điện ảnh bình đạm trong mắt ông cụ, chẳng khác nào kẹo cao su nhai càng lâu càng vô vị.
Hiển nhiên khi càng có tuổi sẽ càng tích lũy được nhiều kinh nghiệm hơn, nhưng đồng thời cũng đang không ngừng tích lũy nghiệp. Càng ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi có thể nhấn chím chính mình. Và cũng có người mà sự hiện diện của họ đã là nghiệp rồi, họ có thể thờ ơ hay thậm chí vờ như không thấy những sai lầm họ đã phạm phải trong quá khứ.
Vương Thành Đức ngồi trong tiệm tạp hoá của mình, dường như chỉ trong một cái chớp mắt đã già đi vài chục tuổi. Ánh mắt ông ấy vô thần, không có chút ánh sáng nào. Ông ấy chỉ lẩm bẩm nói những lời sau với tôi:
- Lục Bình ấy à, đúng vậy, tao hận nó thật, hận tới nỗi tao muốn giết quách nó đi cho xong. Nhưng cuối cùng tao lại không làm được, bởi vì chung quy trên đời vẫn còn một thứ gọi là công lý.
Ông ấy từ tốn nói tiếp:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT