Thẩm Khoa nhìn rễ cây trong tay tôi, không khỏi rùng mình. Song, cậu ta vẫn chưa tiêu hóa hết những lời tôi nói. Hỏi:
- Đây chỉ là rễ cây bình thường thôi mà, sao có thể lấy mạng người ta chứ?
- Hừ, bình thường? - Tôi khẽ hừ lạnh, nói: - Rễ cây bình thường và rễ củ của cây thuộc họ Mao Lương có thể mọc dài như vậy sao? Bộ rễ của thực vật bình thường có thể phát triển tới mức trói chặt cơ thể cả bọn chúng ta chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ sao?
Cả ba người họ lập tức không nói nên lời, hiển nhiên thế giới quan hạn hẹp của họ không tài nào giải thích được tình huống trước mắt…
Tôi từ tốn ngồi xổm xuống, lụm hộp sọ của Thẩm Vũ lên nói:
- Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của người yêu hoa này e rằng là chết não, vết thương là những cái lỗ nhỏ trên hộp sọ này. Các cậu ướm vào thử xem, thứ tạo thành những cái lỗ này chỉ có thể là rễ con của cây. Tôi đoán, có lẽ trong lúc Thẩm Vũ ngủ say, rễ cây ngân quế từ sàn nhà chồi lên, chậm rãi tới bên cạnh y rồi đâm xuyên rễ con vào lỗ mũi y.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT