“Lý Bình”
Nữ sinh lớp 12 bị con trai hiệu trưởng cưỡng hiếp rồi bỗng nhiên mất tích vào mười mấy năm trước cũng tên là “Lý Bình”. Có khi nào cô ấy và nữ sinh lưu bút lại trên cây cột ở đình cổ này là cùng một người không?
Không! Chắc là sẽ không trùng hợp như vậy đâu. Cái tên Lý Bình này thật sự rất phổ biến, trong trường có rất nhiều người cùng họ cùng tên với cô ấy mà gần như khoá nào cũng có. Tôi lắc đầu, đánh bay suy nghĩ này.
Tuyết Doanh như đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, cô ấy băng qua hỏi:
- Chỗ chúng ta bây giờ là trấn Suối Tuyết đúng không?
- Ừ.- Tôi biết cô ấy muốn nói cái gì, đành phải gật đầu.
- Thế cậu có còn nhớ nơi này đổi từ làng Suối Tuyết sang trấn Suối Tuyết hồi nào không? - Cô ấy cười đầy ẩn ý, vẻ mặt như đang muốn nói “để xem sau này cậu cần dám nghĩ rằng tôi chỉ có mỗi khuôn mặt mà không có đầu óc hay không”.
Tôi như chợt ngộ ra, lập tức hiểu rõ ý của cô ấy:
- 10 năm trước.
Tôi tán thưởng dựng ngón tay cái với cô ấy, không quên nói thêm:
- Tôi biết cậu muốn thể hiện với tôi, nhưng như vậy cũng không thể nói lên được điều gì.
- Nhưng xét về mặt thời gian rất khớp mà! Mình nghĩ rằng cô gái khắc chữ lên cây cột là Lý Bình, người đã mất tích trong lời đồn trong trường. - Tuyết Doanh nói với vẻ không phục.
- Cô à, tôi tin là dòng lưu bút này đã được khắc ít nhất là hơn 10 năm trước. Nhưng, cái tên Lý Bình thật sự quá phổ thông. Vả lại cho dù là cô ấy khắc đi chăng nữa, thì sao? Cũng chỉ có thể nói lên Cô ấy mắc kẹt trong một mối tình tay ba, người cô ấy thích đã bắt đầu thay lòng đổi dạ. Chuyện này hoàn toàn không giúp ích được gì cho cái mà chúng ta muốn điều tra bây giờ! - Tôi gãi đầu thuyết phục.
- Không đâu! Trực giác phụ nữ nói cho mình biết dòng chữ này chắc chắn có ý nghĩa gì đó. - Tuyết Doanh cố chấp nói.
- Rồi, cứ cho là cậu đúng. Thế nhưng chúng ta có thể tạm thời gác chuyện này sang một bên không? - Tôi đầu hàng. Khi một cô gái đã cố chấp là không thể nói lý được nữa, tranh luận với cô ấy không thông minh bằng hùa theo cô ấy đâu.
- Thái độ của cậu miễn cưỡng quá, cơ bản là cậu không tin mình! - Tuyết Doanh vừa tức giận nói vừa chìa tay phải ra với tôi: - Đưa chìa khoá mô phỏng phòng tài liệu trong thư viện của cậu đây cho mình.
- Cậu muốn làm gì? - Tôi sửng sốt.
Tuyết Doanh ngoảnh mặt đi, giận dỗi nói:
- Đương nhiên là đi tìm chứng cứ cho cậu xem. Mình muốn điều tra rốt cuộc vào 10 năm trước có bao nhiêu Lý Bình!
- Cậu làm vậy có ích sao? - Tôi cũng bắt đầu bực mình. Haiz, loại sinh vật cảm tính mang tên phụ nữ này thật sự không phải là thứ mà một học sinh cấp hai thiếu trải đời như tôi có thể hiểu được.
- Đương nhiên là có, ít ra có thể xả bớt cơn tức. - Tuyết Doanh hứ một tiếng với tôi.
Tôi cười khổ rồi không nói gì nữa, sau đó kéo cô ấy đi thẳng về bên phải cái đình. Cứ tiếp tục tranh luận với cô ấy thì có khi trời sáng mất, lúc đó tôi còn tìm cái mốc xì á!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ “Hồ sơ những vụ án đặc biệt của Dạ Bất Ngữ" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t].
Không biết tự bao giờ, gió bắt đầu thổi dữ dội hơn. Vừa đặt chân vào rừng cây long não đã có một luồng khí lạnh ẩm ướt và u ám ập thẳng vào người, tôi kéo áo khoác chặt lại rồi cẩn thận đi về phía trước. Xung quanh tối đen, đèn đường cách đó hơn 10 mét tỏa ra thứ ánh sáng vàng khô khan, khi nó khúc xạ đến dưới chân chúng tôi thì đã có vẻ sức cùng lực kiệt.
Hai ngôi mộ lẻ loi nằm ở cách đó không xa, lặng lẽ mọc lên trong bóng đêm của khu rừng mang lại cho người ta cảm giác tang thương và ma quái đến lạ. Tuyết Doanh vốn đang giận tôi, sợ hãi đến mức dán cả người vào sát người tôi.
- Nơi này khiến người ta khó chịu thật đấy! - Cô ấy lẩu bầu bên tai tôi.
Tôi không đáp lại cô ấy mà chỉ luôn quan sát xung quanh, không ngừng nhớ lại tình huống đêm đó và toàn bộ chi tiết mà Lữ Doanh đã kể với tôi.
Tôi chậm rãi bước đến trước ngôi mộ thứ nhất, dùng tay đào một nắm đất trên mặt đất, rồi lại xoa mạnh trong tay, sau đó tiện tay ném xuống và nhìn kỹ sáu cây long não trắng xóa nằm ở hướng Bắc.
- Có nhớ câu chuyện mà tôi từng kể với cậu không? Đám Lữ Doanh nói bọn chúng đã đào được thi thể trẻ con dưới gốc của một cây long não nào đó? - Tôi quay đầu lại, vừa nhìn chằm chằm vào hai ngôi mộ vừa hỏi Tuyết Doanh.
Cô ấy cố gắng suy nghĩ, đáp:
- Nó bảo là một nơi có chất đất khá xốp, ánh sáng không thể rọi tới.
- Vậy chắc là cái cây thứ tư từ bên trái đếm vào. Chỉ có cái cây đó mới vừa khéo nằm khuất trong bóng tối giữa hai ngọn đèn đường, đào lên rất khó bị phát hiện. - Tôi cau mày, rồi lại nói thêm: - Có điều không biết chất đất ở đó có thực sự mềm và xốp hay không.
Nói đoạn tôi bèn đi tới đó, ra sức đào rễ cây long não trắng lên bằng tay không.
- Không đúng, chất đất ở đây cứng muốn chết, y hệt đất khô bên cạnh ngôi mộ. - Tôi thất vọng co cái tay đã đào đất đến đau nhói lại, chà nhẹ lên quần áo: - Vả lại xung quanh cái cây này thật sự không có bất kỳ dấu vết gì của việc từng bị đào bới, lạ thật…
- Có gì lạ chứ? - Tuyết Doanh tò mò hỏi.
- Cậu có tin trên đời này có thật thôi miên hàng loạt không? - Tôi chiếu đèn pin lên trên ngọn cây, chậm rãi di chuyển vầng sáng từng chút, cẩn thận tìm kiếm, và nhẹ giọng hỏi lại cô ấy.
- Thôi miên hàng loạt? - Tuyết Doanh bĩu môi, nói: - Cậu đang nói cái mà hay được nói tới trong tivi, cả một nhóm người cùng lúc sinh ra ảo giác đấy à? Thú thật, mặc dù những kẻ cấp tiến đó thổi phòng cho nó trở nên vô cùng thần kỳ nhưng mình không tin lắm.
Tôi cười rộ lên, nói:
- Tôi cũng không tin. Tôi nhớ có một chuyên gia tâm lý học rất nổi tiếng đã từng nói suy nghĩ của mỗi người là khác nhau và sống tư duy trong đầu cũng chẳng giống nhau, từ đó suy ra xác suất hai người cùng bị ảo giác hoặc mơ thấy cùng một giấc mơ trở nên cực kỳ mong manh. Nếu có hơn ba người cảm nhận được ảo giác đó, thế thì chỉ có thể chứng minh một trường hợp là thứ mà cả ba người cảm nhận được thật sự đã từng xảy ra!
Tôi cúi đầu nhìn cô ấy, giọng nói bắt đầu trở nên khô khan:
- Lữ Doanh từng thể thốt rằng bọn chúng từng đào bới dưới gốc cây này, còn ra sức đập vỡ một vật cứng bằng bê tông. Vào ngày hôm sau khi nó quay trở lại đây, ấy vậy mà lại phát hiện dưới gốc cây long não trắng không hề có dấu vết từng bị đào bới… Cậu có suy nghĩ gì về chuyện này không?
- Cậu bảo người ta ngốc còn gì? Người ngốc sao có thể đoán được vấn đề ảo ma như vậy? - Tuyết Doanh trợn mắt lườm tôi một cái.
- Có hai khả năng. - Thấy cô ấy lại bắt đầu tức giận vô cớ, tôi đành phải tự hỏi tự đáp: - Thứ nhất, bọn chúng thật sự đã từng đào bới một chỗ nào đó nhưng chỗ đó chắc chắn không phải là dưới gốc cây này. Thứ hai, bọn chúng đã nói dối vì một lý do nào đó.
Bỗng nhiên Tuyết Doanh cảm thấy cả người chấn động, cô ấy kéo mạnh áo khoác của tôi rồi chỉ lên trên đỉnh đầu nói:
- Mình nghĩ chúng không nói dối đâu, không tin thì cậu nhìn lên trên kìa.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào chỗ vầng sáng của đèn pin đang chiếu tới. Trên những nhánh cây rậm rạp phản xạ lại ánh sáng màu xanh lục, sâu trong cành lá loáng thoáng nhìn thấy một cái túi màu xanh da trời không lớn lắm. Cổ họng tôi khô khốc, thần kinh lập tức trở nên căng thẳng.
Tôi và Tuyết Doanh đưa mắt nhìn nhau, tôi hít thở sâu rồi nói:
- Xem ra đây là mục tiêu tối nay của chúng ta.
Tôi đưa đèn pin cho cô ấy, chà xát hai tay rồi chuẩn bị trèo lên trên cây.
- Cậu thật sự muốn trèo lên sao? Nguy hiểm lắm đấy, dưới gốc cây này rất ít cành cây khô. - Tuyết Doanh lo lắng.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, cười khổ:
- Tôi cũng có món trèo đâu, thế nhưng nếu như đêm nay không mang được cái túi kia xuống thì e rằng tôi sẽ mất ngủ một khoảng thời gian dài mất.