Sau Khi Xuyên Thành Chàng Vợ Của Boss Phản Diện, Tôi Nổi Tiếng Ở Show Thiếu Nhi

Chương 5


1 tuần

trướctiếp

Nguyên chủ có ý đồ xấu, cho dù quản lý làm hết trách nhiệm cũng không thể giúp được kẻ bất tài là nguyên chủ được!

Nghĩ đến đây, Nguyễn Tích thở dài một hơi, đa số nghệ sĩ đều làm việc dưới tay quản lý, nếu không may mắn thì một quản lý có đến bảy tám nghệ sĩ dưới tay, phần lớn thời gian họ sẽ không nghĩ đến bạn.

Còn giống như nguyên chủ, thật không biết là may mắn của nguyên chủ hay là xui xẻo của quản lý nữa! Cậu lấy điện thoại ra, gọi điện cho quản lý, điện thoại vừa mới đổ chuông đã được đầu bên kia tiếp.

“Nguyễn Tích?”

Cậu mím môi, nhỏ giọng nói: “Là tôi, anh Thôi, gần đây có công việc gì không ạ?”

Bên kia trầm mặc một lúc: “Tích à, đừng gây sức ép cho anh Thôi này nữa, cậu còn công việc sao, bây giờ cậu còn sống là tốt rồi!”

“Cậu có biết hôm qua cậu đắc tội ai không?”

Nguyễn Tích thành thật trả lời: “Không biết ạ!”

Lần này đổi lại giọng quản lý cất cao lên: “Là Tần Đình!”

Tần Đình? Công chính!

Nguyễn Tích vừa định hít một hơi nhưng cậu lập tức nhận ra nguyên chủ đã sớm đắc tội Tần Đình tám trăm lần rồi, lần này cũng không khác gì. Đúng, cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao Nguyễn Tích cũng đã quyết định tránh xa các nhân vật chính trong nguyên tác, sống cuộc sống chính mình là ổn.

“Sau này cậu vẫn nên ít liên lạc hơn với tôi đi, tôi không giúp gì được cho cậu đâu.”

“Từ từ, anh Thôi, giờ tôi không có tiền.” Nguyễn Tích nói.

Trước đây Nguyễn Tích đã từng mượn tiền anh ấy nhưng đến giờ vẫn chưa trả lại.

Thôi Mặc cắn chặt răng, dự định lần này sẽ cắt đứt hoàn toàn liên lạc giữa hai người: “Tôi cho cậu năm nghìn, đừng gọi tôi nữa!”

Nguyễn Tích không phải muốn đòi tiền, thứ cậu cần là thu nhập, cậu chưa từ bỏ ý định, thử hỏi lại lần nữa: “Thật sự không có việc làm sao?”

Thấy lần này Nguyễn Tích cố chấp như vậy, Thôi Mặc thở dài một hơi, rít một hơi điếu thuốc trên tay. Không phải anh ấy không giới thiệu công việc cho Nguyễn Tích, nhưng ông lớn này tham vọng thì cao mà năng lực thấp, việc lương thấp thì cậu chướng mắt, còn việc lương cao thì vốn không tìm đến cậu, dù làm hỏng nhiều việc rồi mà không ngộ ra tí nào.

Nghĩ đến chuyện này, Thôi Mặc cực kỳ tức giận, nhưng lần này không biết ma xui quỷ khiến làm sao, anh ấy vẫn mở miệng nói.

“Có một chương trình tạp kỹ không được đánh giá cao có tìm tôi.”

Hai mắt Nguyễn Tích sáng lên: “Chương trình tạp kỹ gì?”

“Show thiếu nhi.” Ba chữ này vừa ra khỏi miệng, Thôi Mặc liền biết việc này lại hỏng rồi, Nguyễn Tích sẽ không nhận đâu. Chỉ là anh ấy vẫn không từ bỏ ý định, dẫn Nguyễn Tích cũng được hai năm mà anh ấy hầu như chưa kiếm được đồng nào. 

Cũng may hợp đồng sắp hết hạn rồi, chỉ hai tháng nữa thôi, đến lúc đó bọn họ ai đi đường nấy.

“Tôi nhận!”

Thôi Mặc giật mình! Anh ấy không nghe nhầm chứ? Nguyễn Tích vừa mới nói gì cơ? Cậu nhận hả?

Thôi Mặc há miệng thở dốc, yết hầu trượt lên trượt xuống, thử hỏi lại: “Thù lao một kỳ chưa được năm mươi nghìn đâu?”

Năm mươi nghìn!

Nguyễn Tích xém chút nữa cảm động đến khóc, show thiếu nhi này đúng là cứu cậu khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng mà! Lúc nãy cậu còn hơi lo, mình ra ngoài làm việc sẽ không ai chăm sóc nhóc con.

Giờ thì tốt rồi, show thiếu nhi thì có thể dẫn nhóc con theo, còn có thể nhận năm mươi nghìn thù lao, cuộc sống này không thể tuyệt vời hơn được nữa!

“Tôi đồng ý!”

Thôi Mặc hít một hơi, lần này anh ấy nghe được rất rõ ràng, chắc chắn không phải ảo giác, Nguyễn Tích thật sự nhận show thiếu nhi này, chuyện này còn chấn động hơn cả việc mặt trời mọc từ hướng tây!

“Cậu đồng ý cũng vô dụng thôi! Ai có thể giao con cho cậu để cậu gây tai họa chứ!” Thôi Mặc không chút lưu tình nói.

“Của nhà tôi chứ ai!” Nguyễn Tích bĩu môi, ôm nhóc con vào lòng: “Sao có thể nói là gây tai họa, tôi rất giỏi chăm sóc trẻ con đó.”

Thôi Mặc: … Tôi không tin!

“Cậu lấy con ai vậy?” Thôi Mặc hỏi, giọng nói tràn đầy sự không tin tưởng Nguyễn Tích.

“Của tôi.” Nguyễn Tích nói.

Thôi Mặc quen Nguyễn Tích lâu như vậy, chưa từng nghe nói cậu có con, anh ấy cho rằng Nguyễn Tích đang nói hươu nói vượn.

Anh ấy dập điếu thuốc trong tay: “Được rồi, dẫn tới cho tôi xem, nếu là thật thì chuyện show thiếu nhi này giao cho tôi.”

Câu này đánh vào tâm trí Nguyễn Tích, mắt cậu hiện lên ý cười: “Anh Thôi, chọn ngày không bằng chọn hôm nay, anh thấy thế nào!”

Giọng điệu tự tin của Nguyễn Tích khiến Thôi Mặc mất sự tự tin, chẳng lẽ Nguyễn Tích đào con từ không khí sao!

Ôm thái độ nghi ngờ, Thôi Mặc đồng ý lời mời của Nguyễn Tích, hai người hẹn tại một nhà hàng Trung Hoa.

Nhà hàng do Nguyễn Tích lựa chọn, cách chung cư cậu ở không xa.

Thôi Mặc biết vị trí nhà của Nguyễn Tích, nhưng anh ấy không ngờ cậu lại chuyển từ khách sạn về nhà, dù sao trước đây Nguyễn Tích vẫn luôn coi thường khu chung cư bình thường này.

Nhưng Thôi Mặc cũng không nghĩ nhiều, cho rằng lần này Nguyễn Tích không xu dính túi, lâm vào đường cùng mới trở về nhà. 

Anh ấy sửa soạn đơn giản rồi đi đến nhà hàng hai người đã hẹn.

****

Bốn giờ chiều, Thôi Mặc đến nhà hàng.

Nguyễn Tích đến sớm hơn, đặt một phòng ở lầu hai, gọi vài món đồ ăn nhẹ rồi chờ Thôi Mặc. Cậu bế nhóc con lại ngồi kế bên mình, lấy một cái dĩa nhỏ rồi dùng đũa gắp thức ăn cho nhóc con.

“Nếm thử nào.”

"Cảm ơn chú xấu xa~” Nhóc con cầm muỗng, ngoan ngoãn nói.

Nguyễn Tích mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhẹ giọng dỗ dành: “Chú và ba nhóc đã kết hôn rồi, không phải nhóc nên đổi xưng hô sao? Hả?”

Nhóc con nghe vậy, ngước đôi mắt sáng lên nhìn thẳng Nguyễn Tích, lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ.

“Dạ, thầy đã dạy cái này rồi!”

Nguyễn Tích nhìn nhóc con, chờ thằng bé nói hai chữ kia. Sau đó cậu nghe được giọng nói trong trẻo của nhóc con: “Gọi là mẹ!”

“Phụt.” Nguyễn Tích bật cười, dùng đầu ngón tay nhéo nhéo đôi má hồng hào của nhóc con: “Gọi là ba nhỏ!”

Nhóc con bị Nguyễn Tích nhéo má, gọi không rõ ràng: “Ba nhỏ, ba nhỏ!”

“Ngoan quá!”

Lúc Thôi Mặc tới thì thấy cảnh tượng này, toàn thân anh ấy cứng đờ, đầu óc không thể tỉnh táo, trên mặt lộ vẻ khó tin. Đúng là đào đứa nhỏ từ không khí sao?

“Con của cậu?” Thôi Mặc nhìn bánh bao bao nhỏ trắng mềm, giọng nói tràn đầy nghi hoặc, đứa nhỏ này nhìn sao cũng thấy đáng yêu hơn Nguyễn Tích nhiều!

Nguyễn Tích nhìn Thôi Mặc đứng ở cửa, đối phương cắt tóc ngắn, ánh mắt sắc bén, dáng người cường tráng, thoạt nhìn có vẻ không dễ chọc nhưng thực tế là người hiền lành, điển hình cho kiểu vẻ ngoài và tính cách khác nhau.

Nguyễn Tích nhíu mày, nhìn Thôi Mặc bằng ánh mắt trong suốt, giọng điệu có chút tự hào: “Là con tôi.”

Vừa rồi sự chú ý của Thôi Mặc đều đổ dồn vào đứa bé, giờ Nguyễn Tích mở miệng anh ấy mới chú ý đến cậu, đồng tử anh ấy run rẩy!

Chàng trai trẻ trước mặt cởi bỏ lớp trang điểm đậm, lộ khuôn mặt thanh tú vốn có, đường nét tinh xảo, mái tóc dài che đi đôi mắt trong trẻo, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, từng động tác đều mang vẻ lạnh lùng cao quý, trong trẻo lại sạch sẽ.

Làm việc với nhau hai năm, mỗi lần anh ấy gặp Nguyễn Tích đều đắp một lớp trang điểm đậm, quần áo màu sắc sặc sỡ, dáng vẻ cao quý thế này anh ấy chưa từng thấy qua, anh ấy không khỏi hoài nghi.

Đây có thật là Nguyễn Tích trong trí nhớ của anh ấy không? Tại sao chỉ thay quần áo mà hoàn toàn khác biệt thế!

Anh ấy kìm nén sự kinh ngạc trong đáy mắt, chân thành khen cậu: “Cậu đẹp hơn khi trang điểm đậm đó.”

“Tôi biết.” Nguyễn Tích cong môi.

Thôi Mặc đi đến ngồi đối diện Nguyễn Tích: “Hôm nay cậu khác chỗ nào thì phải?”

Nguyễn Tích hơi cụp mắt xuống, che đi sóng ngầm dâng lên đáy mắt, nói nhảm, tất nhiên là khác rồi. Cậu không muốn giấu Thôi Mặc, mà dù sao cũng không giấu được anh ấy.

“Khác chỗ nào?”

Nguyễn Tích muốn nghe xem Thôi Mặc sẽ nói gì. Thôi Mặc không nghĩ ngợi gì, buột miệng nói: “Giống như không đổi, mà cũng giống như đổi thành người khác vậy.”

“Hôm qua tôi bị đập đầu, đầu óc sáng suốt hơn trước kia nhiều.” Nguyễn Tích nói bậy nói bạ.

Thôi Mặc: “Vậy chắc là cậu bị đập đầu không nhẹ.”

Nguyễn Tích: …

“Ba nhỏ, con muốn nữa.”

Giọng nói mềm mại cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người. Nguyễn Tích liếc mắt qua, thấy chiếc dĩa nhỏ trước mặt nhóc con đã hết, cậu thuần thục cầm đũa gắp một ít rau củ lên dĩa nhóc con.

 

Hết chương 5.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp