Đại Cách nhanh chóng gật đầu tỏ rõ thái độ, còn nửa tháng nữa là thằng bé được mười bốn tuổi, tự giác có thể làm nam tử hán lo cho gia đình. Chăm lo cho các muội muội, để các nàng sống thư thả ung dung là chuyện thằng bé nên làm.
Nghe những lời này của hai phu thê, Bảo Âm thấy mình giống hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. Chẳng phải chỉ nhắc đến bánh sữa thôi sao, sao lại kéo đi xa như vậy.
“Cha nương, làm bánh sữa không cực khổ mà. Làm sữa chua cũng thế, có tỷ tỷ giúp con rửa bình xách sữa, rót sữa vào bình cũng không bận rộn gì. Tỷ tỷ giúp con thật nhiều chuyện bận rộn, không cực khổ một chút nào. Nhưng hơn hết mọi người nói ăn ngon, con lại rất vui vẻ.”
Nữ nhi đã nói như vậy, lo lắng trong lòng phu thê hai người cũng giảm xuống, lúc này mới nói đến chuyện cái bình.
“Trong nhà không có cái lớn như vậy, nhưng cha nhớ trong nhà Ô Cát Lực có, là trước kia cha hắn dùng để cất rượu.”
Năm đó lúc chưa làm thổ ty, Cáp Nhật Hồ thế nhưng là khách quen nhà Ô Cát Lực, rượu của cha hắn cũng từng uống, đã thấy mấy cái bình kia nhiều lần.
“Yên tâm, sáng mai cha giúp con đi mượn mấy cái bình về.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play