Đến trời cũng thấy đáng thương, đây là lần đâu tiên cô uống nước uống đến phát khóc.
Uống xong nước sạch, bữa tối cũng biến thành cháo ngô loãng, một đám nhóc ăn đến nối đáy bát cũng liếm cho sạch sẽ. Buổi tối trước khi đi ngủ Quế Hoa vẫn còn nhắc lại hương vị đó.
“Nếu như được nhận nuôi mà mỗi ngày đều có nước sạch để uống, có cháo thơm ngọt để ăn, vậy nhận nuôi thì nhận nuôi đi, ta muốn được nhận nuôi.”
Những hài tử khác đều theo Quế Hoa gật đầu, tất cả đều muốn được nhận nuôi rồi. Đáng tiếc khi Giang Ngọc Tần qua lại chỉ mang theo mấy nam hài tử, những nữ hài còn lại một hài tử cũng không thiếu, tất cả còn lại đầy đủ.
Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau bọn họ đều lên xe chuẩn bị xuất phát thì chúng mới phản ứng kịp.
Ồ, hóa ra bọn chúng không được chọn.
Giang Ngọc Tần không biết làm cách nào mới có thể ăn nói với chúng rằng việc nhận ai làm dưỡng nhi của người nhận nuôi không phải là việc mà nàng ta có thể quyết định được. Danh sách nằm trong tay của Từ thủ lĩnh, nàng ta chỉ là nhận lệnh hành sự mà thôi.
Tất cả những việc này đều nằm trong dự tính của Bảo Âm, vì vậy cô không có quá nhiều thất vọng, thậm chí còn cảm thấy vui mừng khi không được chọn. Như vậy cô có thể có nhiều thời gian hơn để thích ứng với triều đại này.
Hành trình tiếp theo suôn sẻ hơn nhiều, chủ yếu là do trên đường có cây xanh, thỉnh thoảng có thể gặp sông rạch, ít nhất là không thiếu nước sạch.
Trên đường đi có đi qua một vài ngôi thành nữa, mỗi lần vào thành là trong đoàn người lại thiếu vài hài tử, tất nhiên đều là nam hài tử. Đợi đến khi đoàn người không còn một nam hài tử nào, mấy nữ hài tử mới dần dần bắt đầu thưa đi.
Bảo Âm và Tiểu Hoa không biết vì lí do gì mà lại rơi vào nhóm cuối cùng, một đường đi gần hai tháng trời đến trung tâm thành A Mộc Cổ Lang.
Trung tâm thành A Mộc Cổ Lang là một thị trấn nhỏ nối liền thảo nguyên lớn và đất liền, nói là một thành nhưng thực chất chỉ là nơi giao thương với nhau. Quan chức cũng có nhưng binh lính không có hùng hậu cho lắm, chỉ có thể chuyển đạt mệnh lệnh của cấp trên. Binh lính trên thảo nguyên đều nằm trong tay các bộ tộc, ở đây được chia thành bốn bộ tộc lớn.
Trên thực tế vương triều Đại An mới được thành lập hơn một năm, chiến tranh vừa kết thúc thì lại gặp thiên tai, chính là thời điểm dễ gây bạo loạn trong nước lẫn ngoài nước. Nhưng ai lại bảo vị Hoàng đế hiện tại lợi hại cơ chứ, ông tự mình huấn luyện là binh lính mình đồng da sắt lại quả quyết dũng cảm, không nghe lời đầu bị lôi ra đánh cho sợ thì thôi. Nếu như kẻ nào dám lợi dụng thiên tai để làm loạn, đợi khi hồi phục lại, thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Nắm tay ai cứng thì nghe theo người ấy, vì vậy bọn họ mấy năm nay đều bị đánh cho sợ rồi.
Bảo Âm may mắn được xếp cùng với Tiểu Hoa, được một vị thổ tư của Mãnh Hòa Bộ mang về, khi chia tay Giang Ngọc Tần miễn cưỡng không nỡ, lấy toàn bộ số bánh còn lại trong tay mình đưa cho Bảo Âm và Tiểu Hoa, suy cho cùng sau lần chia tay này về sau nếu muốn gặp lại cũng rất khó, nàng ta cũng không có ngân phiếu chỉ có thể tặng một ít đồ ăn.