“Trà này thơm thì thơm, nhưng vị chát lắm! A Âm, đây là món ngon muội nói sao?”

Triều Lạc dường như có hơi thất vọng, ngay cả sự chờ mong với nước sốt hoa hẹ cũng giảm đi rất nhiều.

Bảo Âm cũng không nói nhiều, đợi nấu xong, tỷ ấy uống thì khắc biết.

“Tỷ, tỷ cần kiên nhẫn một chút nha.”

Nàng vừa dứt lời, ngoài lều liền truyền đến giọng của nữ chủ nhân.

“Kiên nhẫn gì?”

Động tác của hai đứa trẻ trong lều liền cứng ngắt, chúng còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy người ngoài cửa mở to mắt nhìn thùng sữa.

“Sữa ở đâu ra vậy?”

“Cái này…”

Bảo Âm đột nhiên hơi chột dạ nên nói chuyện cũng chậm hơn một phần, Triều Lạc lập tức vui rạo rực đáp: “Đây là sữa dê của nhà chúng ta, chỉ vắt sữa một con đã được nhiều vậy rồi, do A Âm tự mình đến chuồng dê vắt sữa, nương không biết…”

Con bé còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn thấy nương thay đổi sắc mặt bắt muội muội qua nhìn cả trước lẫn sau, sau đó đánh hai cái vào mông.

“Các con không muốn sống nữa à!”

Từ nhỏ đến lớn Triều Lạc đã biết rất rõ lực tay của nương lớn biết bao nhiêu, nghe tiếng thôi đã cảm giác như mông mình cũng hơi đau. Con bé đang muốn mở miệng xin tha thứ, lại nhìn thấy nương bỏ muội muội ra quay qua đánh mình mấy bạt tay.

Lần này thật sự là cực kỳ oan uổng, con bé cũng không biết nó gây họa gì.

“Nương… Nương đánh con và muội muội làm gì, hôm nay chúng con rất ngoan mà. Rơi xuống ngựa cũng không trách con được…”

Trong lòng Bảo Âm rất áy náy, nàng biết tỷ tỷ bỗng nhiên bị đánh là do nàng liên lụy, nàng không dám nói gì mà đi qua kéo tay con bé an ủi nó.

“Muội xin lỗi tỷ…”

“Hừ!”

Trác Na hừ lạnh một tiếng, nàng ấy vốn dịu dàng và hào phóng nhưng nay dường như biến thành người khác, nàng ấy cau mày, ánh mắt cũng vô cùng dữ dằn.

“Ai cho các con lá gan chạy vào trong chuồng dê?! Còn đi vắt sữa! Trong tộc bao nhiêu người từng bị đá bị thương, Bảo Âm không biết mà Triều Lạc con cũng không biết hay sao?!”

Triều Lạc há hốc mồm, không nói nên lời, con bé biết, đương nhiên biết, nhưng chẳng phải muội muội nói nàng từng nuôi dê mà...

“Nương, nương đừng trách tỷ, do con nói với tỷ trước là con từng nuôi dê nên tỷ ấy mới đồng ý cho con đi. Nương nhìn con vẫn khỏe mạnh không phải sao, con từng nuôi dê thật đó!”

Lúc này Bảo Âm cũng không kịp nhớ đến trà còn nấu trong nồi, vội vàng ôm chặt nương nũng nịu muốn lừa dối qua cửa. Vừa nãy Trác Na cũng vì nghĩ mà sợ nên mới đánh hai đứa con gái, bây giờ thấy dáng vẻ tội nghiệp của hai nàng thì đâu còn quyết tâm hung dữ được nữa.

“Lần này coi như qua, về sau nương tuyệt đối không cho phép con lại một mình chạy vào vắt sữa dê nữa, nghe chưa?”

“…”

Bảo Âm không gật đầu, nàng vẫn muốn tranh thủ, nàng cũng thực sự muốn làm vài việc cho nhà mình.

“Nương, nương đừng nhìn con nhỏ, ở nhà con làm việc gì cũng được cả. Nấu cơm giặt quần áo kiếm củi đốt, nuôi gà nuôi bò nuôi dê con, có một số người lớn còn chưa chắc đã làm tốt hơn con.”

Ý định ban đầu của nàng là muốn nói nàng rất giỏi, có thể làm rất nhiều việc, kết quả vừa nói xong hai mẫu nữ đều nhìn nàng chằm chằm, trong mắt tràn đầy thương tiếc, như thể nàng đã bị thiệt thòi lớn lao lắm.

Đúng thật, đời này Bảo Âm mới hơn bảy tuổi, biết làm nhiều việc như vậy thì chắc chắn là chịu khổ rất nhiều. Bảo Âm thật sự dở khóc dở cười, nàng cũng không thể nói mình đã hai mươi sáu tuổi, biết làm việc cũng bình thường, chỉ có thể chấp nhận thân phận nhóc đáng thương.

“A Âm, tỷ không ngờ trước kia muội sống không tốt đến vậy, muội yên tâm, sau này tỷ làm việc giúp muội, muội phụ trách chơi là được!”

Triều Lạc vỗ ngực một cái, trông quả thật là dáng vẻ của một trưởng tỷ bộ dáng.

Trác Na cũng yêu thương sờ đầu nhỏ của Bảo Âm, tiếng nói lại quay về thành nương dịu dàng ấy.

“Sau này ở nhà ta không có nhiều việc như vậy cho con làm, con dưỡng thân thể cho tốt trước đi.”

Bảo Âm: “…”

Đột nhiên có cảm giác nâng tảng đá đập vào chân mình.

Trác Na hết giận mới chú ý tới trà trong nồi gần như sắp bị nấu cạn.

“Các con nấu cái này làm gì?”

Thật ra Triều Lạc cũng không rõ, chỉ có thể quay đầu nhìn muội muội.

Bảo Âm sợ nương thậm chí còn không cho nàng nấu trà sữa, vội vàng giải thích lá trà có thể đem đi nấu trà sữa nấu gạo rang ăn. Sau khi nàng liên tục cam đoan không đắng không chát, Trác Na mới gật đầu để nàng tiếp tục nấu.

“Hai con ngoan ngoãn ở trong nhà, nương đi gọi Mã Tây tới đây vắt sữa dê.”

Mặc dù vừa nãy Bảo Âm nói nàng biết vắt sữa dê, cũng đúng là đã vắt được một con về. Nhưng Trác Na nói được thì làm được, nàng ấy sẽ không để một đứa nhỏ đi làm việc vắt sữa.

Nhìn nương dần dần đi xa, cuối cùng hai đứa nhỏ thở dài một hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play