Sau khi người đã đi hết, các tộc lão thì thầm một lúc lâu rồi mới hỏi: “Cáp Nhật hồ, chuyện vay lương thực này...”
Vài người nói một nửa rồi không nói nữa.
Dù sao bọn họ cũng cảm thấy Cáp Đồ là bộ tộc đứng đầu, sau khi vay lương thực lại nói không trả được thì cũng không làm gì được họ. Không cho đánh nhau nên người ta có thể chơi xấu, lúc đó có cãi cọ cũng chẳng giải quyết được gì, thà rằng không cho mượn còn hơn.
“Nhiều năm qua, chuyện thiếu ăn thiếu mặc cũng chẳng phải chuyện hiếm. Tất cả mọi người đều trải qua cuộc sống như vậy rồi, có cố qua một mùa đông cũng chẳng sao cả.”
“Ôi chao, không thể nói như vậy được. Thời gian khổ sở đó là vì chẳng có cách nào. Bây giờ, cuộc sống của bộ tộc của chúng ta ngày càng tốt lên, người ghen ghét cũng ngày càng nhiều. Cho Cáp Đồ vay chút lương thực sẽ khiến quan hệ hai bên tốt hơn, sau này cũng khó tránh thời điểm cần người ta giúp đỡ.”
Mỗi bên đều có lý của mình, Cáp Nhật Hồ nghe xong thì nghĩ một lúc rồi mới nói: “Có thể cho vay.”
Hắn nghĩ rất kỹ rồi. Đúng là năm này giá lương thực quá cao, bộ tộc có nhiều tộc nhân như Cáp Đồ không mua nổi lương thực cũng rất thiệt thòi. Một, hai nghìn con dê năm trước có thể đổi được lương thực qua mùa đông cho người trong bộ tộc. Bây giờ, ít nhất... Phải cần tới mười nghìn con. Nếu đổi như vậy thì chắc chắn sẽ tổn thất lớn, năm sau sẽ càng trắc trở hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play