Sau khi tới đây, Mộc Nhu dùng nửa tháng để hỏi thăm giá cả vải vóc nơi này, biết có khả năng, nhưng nàng ấy vẫn còn do dự.
Dệt vải rất hại mắt, đặc biệt là ban ngày nàng ấy phải làm việc ở bếp sau, chỉ có thể làm vào buổi tối. Kỳ thực Đông gia rất tốt với nàng ấy, thỉnh thoảng nàng ấy có thể nhận việc thêu kiếm chút tiền, từ từ tích cóp cũng không sao, nên nàng ấy không cần ép mình quá chặt.
“Tiểu thư, có vẻ tiểu thư cũng biết se sợi, vậy tại sao tiểu thư không mua khung se sợi? Dùng guồng quay sợi này nhanh mỏi tay lắm.”
Tất nhiên là Bảo Âm biết điều đó, nhưng nàng cũng không có cách nào cả.
“Thứ này nhỏ gọn thuận lợi, thích hợp mang theo, trên thảo nguyên chúng ta cũng chỉ thích hợp dùng cái này thôi.”
Mộc Nhu nghe thấy vậy cũng hiểu. Kể từ khi tới đây, nàng ấy thường xuyên nghe Ba Ngạn kể chuyện về thảo nguyên. Người thảo nguyên chuyển nhà quanh năm, không có nhà cố định. Mang theo khung se sợi hay khung dệt gì đó quả là phiền toái.
Không biết vừa rồi tiểu thư hỏi mình có biết quay sợi dệt vải không để làm gì?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play