Đại Bảo vừa quắp thỏ bay lên được một đoạn nhỏ đã rơi xuống tuyết. Chờ lúc Bảo Âm chạy tới, đôi cánh của Đại Bảo đã dính đầy tuyết, con thỏ kia vẫn còn đang liều mạng giãy giụa.
“Ngoan quá, phải là như vậy, ngươi có thể tự kiếm ăn được rồi!”
Con thỏ xám bị móng vuốt của Đại Bảo đâm xuyên qua bụng, máu ào ào chảy ra, chẳng mấy chốc đã nằm im không giãy giụa được nữa. Bảo Âm xoa xoa đầu Đại Bảo, nhẹ nhàng ấn nó vào chỗ con thỏ bị thương.
“Ăn đi.”
Mùi thịt tươi thật sự rất hấp dẫn với loại chim săn mồi, đặc biệt là sau khi nó từng được nếm thịt tươi. Đại Bảo đã sớm đói bụng, nó bắt đầu xé thịt con mồi từ chỗ vết thương kia, ăn.
Móng của nó rất sắc bén, mỏ lại càng khỏi phải nói, một cú mổ là một miếng thịt. Phần da thỏ dần bị nó xé nát, nhưng Bảo Âm không thấy tiếc nuối chút nào.
Phải để nó tự ăn, có vậy nó mới chịu tự đi săn mồi kiếm ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT