Đại Cách đưa hai con thỏ cho hai muội muội, còn mình thì lại gần con ngựa, xem trước nhìn sau một hồi. Thằng bé muốn duỗi tay sờ nó nhưng sợ người mình đang lạnh, cậu xoa xoa tay lên quần áo rồi mới dám chạm vào, cười như một tên ngốc vậy.
Không có người nào lại không muốn có một con ngựa cho riêng mình. Theo như cậu nhớ thì trong nhà chỉ có một con ngựa là Trát Na, ngày nào cha cũng dính chặt lấy nó, cậu muốn tập cưỡi ngựa thì chỉ có thể đi xe tới chỗ Xa Căn thúc thúc để tập, không đã ghiền chút nào.
Muốn nhận được ngựa từ trong tộc thì phải đợi một năm sau, nhưng cậu muốn tham gia trận đua ngựa ba năm sau, nếu không được tập luyện thuật cưỡi ngựa thì làm gì có cửa thắng. Hơn nữa, cậu cũng muốn có thể dùng ngựa của mình để thi.
Con ngựa này đã gần một tuổi, ba năm sau có thể đi cùng cậu rồi.
Thật tốt.
“Đại ca còn chưa nghĩ tên được á, hay gọi là Ngũ Bảo đi.”
Triều Lạc cười hi hi trêu đùa, Đại Cách duỗi tay nhéo má muội muội, tức giận nói: “Đây là người huynh đệ của huynh, sao có thể đặt bừa như vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT