Bảo Âm cũng không thèm nói nhiều, dù sao nó cũng chả nghe hiểu, trực tiếp lấy lọ giun đất ra cho Đại Bảo, Tam Bảo ăn.
Hai con ăn rất ngon miệng, một đớp rồi lại một đớp. Đầu của Nhị Bảo cứ dõi theo chiếc đũa tới tới lui lui từ lọ giun đến mỏ của Đại Bảo, Tam Bảo, nhưng những con giun kia lại không cách nào tới được mỏ của nó, nó nôn nóng kêu từ chiu chiu thành kép kép.
“Vội thì cũng vô ích thôi, ai bảo ngươi dám ăn vụng thịt. Muốn ăn thịt thì hãy chăm chỉ tập bay, bay được rồi có thể tự mình đi săn mồi.”
Bây giờ ba con đều đã to bằng nắm tay của đại ca, đợi hai ba tháng nữa đúng lúc sang mùa đông thì có tự mình ra ngoài đi săn được rồi.
Bảo Âm cảm thấy cũng ổn, chỉ cần lo lắng thêm vài tháng nữa là được.
“Được rồi, đừng ăn nữa. Nếu ta không nhầm, Đại Bảo, Tam Bảo hai ngươi cũng muốn lén lút ăn vụng. Nhưng nếu đã chưa ăn, coi như hình phạt sẽ nhẹ hơn Nhị Bảo, vậy chỉ được ăn no một nửa. Đi đi đi, mau đi luyện bay!”
Tuyệt đối không được tập thành thói xấu ăn no lười biếng, chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT