Đến một hẻm nhỏ cổ kính, Đường Thi lấy địa chỉ mà ông Đường đưa, Lư Dương nhìn qua, chuẩn xác báo một địa điểm, còn thuật lại chỗ này một cách đơn giản của Đường Thi, khi nói chuyện, hai người liền đến trước cửa của một căn nhà nhỏ, cửa khóa chặt, Đường Thi hơi ngừng lại, mới giơ tay gõ cửa.
Mãi cho đến khi nghe thấy âm thanh truyền đến từ bên trong, Đường Thi mới thu tay lại, đứng tại chỗ đợi người mở cửa, người đến tiếng bước chân tựa như có chút nặng nề, vì thế một hồi lâu, tiếng bước chân mới đến trước cửa, "kẹt kẹt" một tiếng, cửa mở.
Trong cửa là một bà lão quần áo sạch sẽ, vẻ mặt hiền từ, có lẽ là năm tháng quá mức hà khắc, tang thương của người lớn tuổi hiện lên rất rõ ràng trên người bà, nhưng Đường Thi vừa nhìn thấy vị lão nhân này, lại chỉ cảm thấy nă tháng tĩnh lặng, chỉ là trên người của bà lão có một loại mị lực lắng đọng xuống.
"Cô bé, cháu tìm ai? Chỗ này chỉ có một mình ta sống." Bà lão hỏi.
Đường Thi vội vàng đứng nghiêm lại, nói: "Cháu chào bà ạ, 'bà còn biết Đường Đức Tín không?' câu nói này là thầy cháu gửi cho bà ạ, bởi vì lần này cháu đến Thân thị, thầy liền nhờ cháu chuyển đến bà câu này...." Sau khi nhìn thay đổi trên mặt của bà lão này, lời nói phía sau của Đường Thi cũng không lên lời, lúc này, tất cả lời nói đều là yếu ớt.
Bà lão cũng không nói biết hay không biết, chỉ nhìn Lư Dương ở phía sau một cái, nghiêng người: "Có muốn vào uống ly nước?"
Đường Thi sững sờ, nhìn biểu tình trên mặt bà lão, cười nói: "Cảm ơn bà ạ, hôm nay cháu bận cả ngày, vừa hay đang khát ạ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT