Khi ngón tay Tưởng Mai đặt lên đầu Tô Đình Đình, ấn ấn lên, dùng sức ấn vào đỉnh đầu Tô Đình Đình, đâm trên trán, dễ dàng để lại dấu đỏ.
Tô Đình Đình cúi đầu, không dám nói nữa, đúng, là cô ta không làm được, đỉnh đầu truyền đến đau đớn, làm cho cô ta càng thêm rõ ràng.
Tựa như trút giận xong, Tưởng Mai nhìn xung quanh, quay đầu trên mặt lại là nụ cười từ mẫu: "Đình Đình, mẹ dạy con nhiều năm như vậy, con phải biết, cái gì tốt nhất với con, chút việc nhỏ này con cũng không làm tốt, sau này con còn có thể làm việc gì nữa?"
"Lần này thì thôi đi, nếu Đoàn gia che chở cho con bé, sau này con phải tạo mối quan hệ với con bé cô nhi kia, mặc kệ con bé đó có giá trị lợi dụng hay không."
"Trước đây mẹ đã dạy con rồi, đừng có khinh thường bất kỳ người nào, nhỡ đâu sau này có ngày con cần người ta giúp đỡ, chẳng phải là còn có hơn một đường sống sao? Mẹ chính là nhờ vậy mà sống, nếu không, con cho rằng, mẹ con xuất thân thôn quê, có thể ngồi vào vị trí Tô thái thái này sao?"
Tô Đình Đình ngoan ngoãn gật đầu, Tưởng Mai rốt cuộc hài lòng gật đầu, nói: "Được rồi, chuyện này không vội được, con và con bé cô nhi kia ở cùng một trường, sau này có rất nhiều cơ hội, hôm nay con cũng không làm được cái gì, thì ngoan ngoãn đi theo phía sau mẹ làm đứa con hiếu thuận, có hình tượng, sau này con gả vào hào môn, sẽ không khó."
Giáo huấn Tô Đình Đình xong, Tưởng Mai cũng bình tĩnh lại, gần đây bà ta quá nóng lòng rồi, điểm này cũng không giống tác phong hồi trước của bà ta! Tưởng Mai âm thầm tự cổ vũ bản thân, sao bà ta đã quên, thả dây dài mới câu được con cá lớn chứ? Đặc biệt là Đoàn gia như vậy!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play