Đường Cận nghĩ lại nghĩ lại cảm thấy cũng không có gì phải khẩn trương. Dù sao Giản An An tuy rằng là trọng sinh, nhưng tốt xấu gì cũng không có ngón tay vàng gì!
Giản An An là trọng sinh, biết rõ chuyện xảy ra kiếp trước, nhưng cô là xuyên vào sách! Sau này nếu Giản An An có động cơ gì, muốn làm gì cô còn không biết? Đã sớm thuộc sách thuộc làu như cháo chảy rồi được không! Cho nên cô cũng không có gì phải sợ, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bằng không tác giả trực tiếp tạo thành tựu cho Giản An An trọng sinh, vậy cô còn chơi cái rắm à? Trực tiếp chết cho rồi, còn không bằng trở về mạt thế đánh nhau với xác sống.
Quyển sách này có một chút không tốt, dù sao cũng là thái bình thịnh thế, cũng không phải ở mạt thế bạn có thể làm bất cái gì vì sự sinh tồn, không ai quản bạn. Bằng không cô có thể trực tiếp bóp nát đầu Giản An An rồi? Vậy không phải bớt việc sao? Nào còn chuyện tạp nham phía sau?
Nhưng rõ ràng đó là chuyện không thể ở đây, đáng tiếc.
Đường Cận suy nghĩ lung tung một hồi, vừa nhìn điện thoại di động thời gian không còn sớm, vì thế cũng không nghĩ nữa, vội vàng tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, dù sao ngày mai còn phải đi học, thân phận hiện tại của cô vẫn là một học sinh sắp thi đại học.
Đường Cận tắm rửa xong mở cửa phòng xuống lầu, tìm chú Trương dặn dò ngày mai phải đưa đến trường ăn cơm, chủ yếu nhất là Chiêm Hành thích ăn tôm.
Phân phó xong đồ ăn ngày mai, Đường Cận lại bảo chú Trương tìm cho cô một tấm chăn mới vừa dày vừa mềm, sau đó lại chọn một tấm chăn lông màu xám trong rất nhiều chăn.
Tấm chăn đó mềm mỏng xa hoa, màu xám khói, Đường Cận cảm thấy rất đẹp, rất phù hợp với khí chất của Chiêm Hành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi đi ngủ, Đường Cận đặt đồng hồ báo thức, cô nhớ rõ mỗi ngày Chiêm Hành đều dậy rất sớm, sáu giờ đã ra cửa xuất phát đi học.
Hiện tại thời tiết còn rất lạnh, cô cũng chuẩn bị dậy sớm, sau đó giả vờ tình cờ gặp Chiêm Hành ở cửa khu biệt thự, tiếp đó đi học cùng Chiêm Hành, còn có thể tiết kiệm tiền taxi cho Chiêm Hành.
Dậy sớm đối với cô mà nói không khó, trước kia ở thế giới đó cô thường xuyên bốn năm giờ rời giường gặm sách, sau đó mạt thế đến, sợ ngủ sâu quá không biết có tình huống phát sinh, thường xuyên thức trắng đêm ngày hôm sau vẫn có thể tràn đầy sức sống đánh nhau cùng xác sống.
Một đêm không mộng, đồng hồ báo thức vừa vang lên Đường Cận lập tức mở mắt ra, vừa mới mở mắt còn có một tia buồn ngủ lờ mờ, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy, trong nháy mắt cô chuyển sang trạng thái tỉnh táo.
Đây là thứ cô luyện thành ở mạt thế, vì để tỉnh táo trong nháy mắt biết được hết tất cả tình huống xung quanh, bằng không ngủ quá sâu, hoặc là tỉnh lại còn mơ mơ màng màng, như vậy không biết đã bị xác sống gặm đầu từ lúc nào.
Đường Cận đi vào phòng thay đồ, 'Đường Cận' nguyên bản dù sao cũng là đại tiểu thư nhà họ Đường, quần áo giày dép kia nhiều không đến xuể. Nhưng cũng may, 'Đường Cận' nguyên bản vẫn luôn đi con đường cao ngạo lạnh lùng, cho nên đại đa số quần áo của cô ấy đều rất hợp khẩu vị của Đường Cận, không đến quá mức hoa mỹ.
Bây giờ cô vẫn còn là học sinh, học sinh phải mặc đồng phục trường, vì vậy Đường Cận lấy ra một bộ đồng phục học sinh được giặt sạch sẽ thơm tho rồi mặc vào.
Đồng phục học sinh của trường trung học số 1 thành phố Minh có màu đen trắng, phía trên là áo sơ mi trắng, phía dưới nữ sinh là váy màu đen dài vừa đến đầu gối, nam sinh là một quần đồng phục màu đen, sau đó ngoài cùng là một cái áo khoác đồng phục màu đen.
Thời tiết quỷ quái này mặc váy để chân trần khẳng định không được, Đường Cận lại từ trong số tất da đông đảo lấy ra một chiếc mặc trên người.
Sau đó lại lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo khoác dáng dài màu đen đơn giản, cô không mặc áo khoác, đi nhà vệ sinh rửa mặt trước, cầm áo khoác, điện thoại di động còn có ba lô đi xuống lầu.
Biệt thự nhà họ Đường cộng thêm gara ngầm tổng cộng năm tầng. Tầng một là phòng khách, nhà bếp, phòng ăn, nhà vệ sinh cho khách, phòng tiếp khách, còn có mấy phòng khách và phòng cho bảo mẫu quản gia ở, còn có phòng bọn họ thường dùng để làm việc, ví dụ như giặt quần áo, ủi quần áo v.v... Tầng hai là khu vực hoạt động của Đường Cận và Đường Triết, có phòng của bọn họ, còn có phòng trò chơi, thư phòng, rạp chiếu phim tư nhân, phòng âm nhạc v.v.... Tầng ba là phòng của Đường Học Sơn và Chu Hi còn có những phòng khác mà bọn họ cần dùng.
Tầng thứ tư là phòng tắm nắng, còn có phòng khách lớn, thư phòng, phòng vệ sinh, phòng tập thể dục và hồ bơi.
Biệt thự này đêm qua Đường Cận tìm thời gian đi dạo hết một lần, cho nên nắm rất rõ ràng.
Bên ngoài biệt thự có sân, trong sân trải thảm cỏ còn trồng hoa tươi, có xích đu, còn có ghế nghỉ ngơi, có một ngọn núi giả nhỏ, mỗi ngày đều có người trông coi.
Đường Cận đi xuống phòng ăn, trên bàn đã bày xong bữa sáng.
Bữa ăn sáng có rất nhiều loại, mặn, nhẹ, đồ Trung Tây đều có.
Đêm qua chú Trương kỹ lưỡng hỏi Đường Cận thời gian rời giường hôm nay, cho nên trước khi Đường Cận xuống lầu vội vàng đem bữa sáng đặt lên bàn.
Đường Cận nhìn về phía chú Trương ở một bên cười nói: "Cám ơn chú Trương, vất vả rồi."
Chú Trương nhìn nụ cười trên mặt Đường Cận ngẩn người trong phút chốc, sau đó vẻ mặt hiền lành cười nói: "Không vất vả, trách nhiệm của chú."
Đường Cận nhớ kỹ thời gian Chiêm Hành ra ngoài, mơ hồ ăn xong bữa sáng, sau đó mặc áo khoác cầm ba lô chuẩn bị ra ngoài, kết quả thấy chú Trương đứng ở cửa chờ cô, trong tay cầm theo một cái giỏ giữ nhiệt nhỏ đựng thức ăn.
Chú Trương đưa giỏ thức ăn đến trước mặt Đường Cận cười nói: "Trong này là bữa sáng, đang giữ ấm."
Đường Cận nghe chú Trương nói xong mới nhớ ra, sớm như vậy, Chiêm Hành khẳng định còn chưa ăn sáng? Sao cô có thể quên điều này, chỉ lo ăn phần của mình.
Đường Cận liền rất cảm kích chú Trương, không thể không nói chú Trương là người tỉ mỉ lại thông minh, còn không nhiều lời.
Khẳng định từ ngày hôm qua Đường Cận bảo người nhà đưa cơm đến trường, còn cố ý dặn dò muốn hai bộ đồ ăn, chú ấy đã đoán được cái gì rồi, nhưng không biết tình hình cụ thể.
Chú ấy có lẽ cho rằng Đường Cận quen biết một người bạn điều kiện trong nhà không tốt lắm, cho nên cẩn thận ngay cả bữa sáng cũng chuẩn bị xong.
Đường Cận nhận lấy giỏ thức ăn cảm kích nói: "Cảm ơn chú Trương!"
Cửa đã sớm có xe đậu ở đó, chờ đưa Đường Cận đến trường.
Xe mà Đường Cận mỗi ngày ngồi là một chiếc Toyota Alphard màu đen, theo lời của Đường Học Sơn: Phải khiêm tốn.
Đường Cận trong lòng chậc chậc không ngừng, tuy rằng gia cảnh của cô ở thế giới trước kia cũng không tệ, nhưng so với nhà họ Đường ở thế giới này vẫn kém một chút. Cứ nói một loại chiếc xe sang đậu trong gara phía dưới biệt thự này đi, đổi lại nhà của thế giới kia sao có thể mua được nhiều như vậy? Mua như mua đồ ăn à?
Đường Cận thu lại suy nghĩ lên xe, tài xế khởi động xe chạy ra ngoài khu biệt thự.
Ở cửa khu biệt thự Đường Cận được như ý nhìn thấy Chiêm Hành.
Trên người Chiêm Hành vẫn mặc đồng phục học sinh như trước, hôm nay rất trùng hợp bên ngoài cũng mặc một chiếc áo khoác màu đen, anh ngồi trên xe lăn, gió lạnh thổi lay động mái tóc vụn trước trán anh, mặt mày lạnh lùng.
Vóc người Chiêm Hành có chút gầy gò, cho dù mặc áo khoác cũng có vẻ có chút phong phanh. Hai chân anh rất dài, lại thẳng, ngồi trên xe lăn có vẻ có chút bị đè nén.
Áo khoác màu đen làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo của anh càng thêm lạnh lùng một chút, môi mỏng hơi mím lại, ánh mắt lạnh nhạt.
Sau khi Đường Cận nhìn thấy Chiêm Hành, đôi mắt vốn bình tĩnh lãnh đạm nhất thời sáng lên: "Dừng xe!"
Tài xế cũng nhìn thấy Chiêm Hành phía trước, thấy Chiêm Hành ngồi xe lăn liền nhớ tới đêm qua anh ta đã gặp Chiêm Hành, còn đưa Chiêm Hành về nhà, cho nên lúc này anh ta nghe thấy Đường Cận nói lập tức hiểu nên dừng lại ở đâu.
Alphard màu đen dừng lại bên cạnh Chiêm Hành, tuy rằng chiếc xe này anh chỉ ngồi một lần đêm qua, nhưng anh đã nhớ kỹ đây là xe của ai.
Trên mặt Chiêm Hành hiện lên một tia sững sờ, hiển nhiên là không nghĩ tới sớm như vậy đã gặp được Đường Cận.
Anh đang ngẩn người, chỉ thấy cửa xe trước mắt mở ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Đường Cận, đôi mắt lạnh nhạt kia sau khi nhìn thấy anh mang theo ánh sáng vui vẻ, chói mắt.
Đường Cận nhìn Chiêm Hành xán lạn cười nói: "Bạn học Chiêm Hành! Thật trùng hợp, đi học cùng nhau nha?"
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, thân hình của Chiêm Hành vốn bị gió lạnh thổi lạnh như băng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Đường Cận giống như đột nhiên ấm lên, xuân hồi đại địa(*). Làm cho trái tim anh cũng giống như chồi non đang chờ phá đất mọc ra, đập thình thịch không ngừng.
(*)Xuân hồi đại địa [春回大地]: Vào mùa xuân, khí hậu ấm áp, trăm hoa đua nở. Diễn tả cảnh tượng mê hồn của mùa xuân.
Tài xế giúp Chiêm Hành ngồi vào ghế xe, cất xe lăn đặt ở phía sau, sau đó lên xe bắt đầu khởi động máy.
Trong xe bật hệ thống sưởi ấm, rất nhanh đã mang sự ấm ấp đến đuổi đi hàn khí trên người Chiêm Hành.
Chiêm Hành và Đường Cận cách nhau không xa, trong xe khép kín, Chiêm Hành thậm chí có thể ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt truyền đến từ Đường Cận.
Mùi hương kia tựa như Đường Cận vậy, mới đầu ngửi thấy lành lạnh, nhưng dư vị thanh ngọt, làm cho người ta ngửi một lần thì không quên được, nhớ nhung muôn phần.
Đường Cận đưa giỏ thức ăn đến tay Chiêm Hành, cười nói: "Đồ ăn sáng, trong nhà làm nhiều, để tôi mang theo trên đường ăn, nhưng tôi đã ăn no rồi, cho nên cậu ăn đi."
Chiêm Hành rũ mắt nhìn giỏ thức ăn trước mặt, còn có bàn tay đang cầm giỏ. Bàn tay trắng nõn mềm mại, móng tay mượt mà, đẹp như chủ nhân của nó.
Đường Cận lại nói: "Cậu giúp tôi ăn hết nha, nếu không lãng phí tôi về nhà sẽ bị đánh!"
Tài xế: ... Trong nhà ai nỡ đánh cô chủ.
Chiêm Hành biết, Đường Cận nói như vậy là sợ anh suy nghĩ nhiều, sợ anh cho rằng cô bố thí anh, coi thường anh.
Nhưng tại sao? Tại sao lại tốn nhiều tâm tư với anh như vậy?
Anh nghĩ không ra, giống như Đường Cận đêm qua vì sao đánh Chiêm Tri Hành một trận, là vì anh sao? Anh nghĩ không thông, cũng không dám nghĩ sâu, sợ kết quả là anh tự mình đa tình, để người ta chế nhạo.
"Tôi..." Chiêm Hành nhìn giỏ thức ăn không tiếp nhận, mở miệng nói," Tôi không đói."
Chiêm Hành vừa dứt lời, bụng anh đã vô cùng nể mặt kêu ọt hai tiếng, nhất thời vành tai Chiêm Hành đỏ bừng.
Trong mắt Đường Cận có ý cười. Chiêm Hành này, bộ dạng bướng bỉnh cũng quá đáng yêu đi?
"Vậy à?" Đường Cận nói, "Nhưng tôi cảm thấy cậu đói bụng, tôi cảm thấy cậu đói thì cậu cứ đói đi!"
Chiêm Hành giương mắt nhìn Đường Cận, mở miệng nói: "Nhưng mà, tôi cảm thấy tôi không đói, tôi..."
Đường Cận lập tức mở miệng cắt ngang lời Chiêm Hành, ra vẻ nghiêm túc bá đạo nói: "Tôi không cần biết cậu cảm thấy thế nào, tôi chỉ muốn tôi cảm thấy thế nào là được!"
Chiêm Hành: ...... Sao lại vô lý như vậy?
Đường Cận: Mình thật lanh trí! Lời nói bá đạo của trưởng quản lý Huỳnh(*) quả nhiên lợi hại!
(*)Trưởng quản lý Huỳnh: Năm 2019 trong show “Nhà hàng Trung Hoa”, Huỳnh Hiểu Minh (minh tinh của Trung Quốc) đã phát ngôn một câu để đời mà sau đó trở thành hot trend bị cư dân mạng troll trên mọi mặt trận. [我不要你觉得,我要我觉得].
Tài xế: ......
Chiêm Hành bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lấy giỏ thức ăn từ trong tay Đường Cận, tay hai người không thể tránh khỏi chạm vào nhau, một người ấm áp, một người lạnh lẽo, giống hệt như hai người bọn họ...
Ánh mắt Chiêm Hành nghĩ đến chỗ này có chút ảm đạm.
Đột nhiên, Chiêm Hành cảm thấy tay trái lạnh lẽo của mình truyền đến nhiệt độ ấm áp, xúc cảm đó trơn bóng mềm mại, làm cho anh thất thần trong phút chốc, sau đó cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tay Đường Cận đang nắm lấy tay trái của anh.
Chiêm Hành ngây ngẩn cả người, sau đó chợt nghe thấy Đường Cận trước mặt mở miệng nói: "Tay cậu sao lại lạnh như vậy? May là bàn tay của tôi nóng đó, nó có thể làm ấm cho cậu."
Biểu cảm Chiêm Hành trống rỗng, cảm giác đại não đã mắc kẹt rồi, chỉ ngơ ngác nhìn đôi tay ấm áp đang nắm chặt tay anh.
Cô ấy nói... Làm ấm cho tôi?
Tim Chiêm Hành đập nhanh hơn, cảm giác hệ thống sưởi trong xe này có bật quá lớn hay không, sao càng ngày càng nóng, cảm giác toàn thân giống như nóng lên, làm cho anh có chút đứng ngồi không yên.
Đường Cận: Tôi rất giỏi, phải không? Phương diện trêu ghẹo người này không thầy vẫn học thành tài!
Tài xế: ... Cô chủ uy vũ.