Lúc mở mắt ra, Uông Lẫm cảm giác có thứ gì đó ấm áp sát bên cạnh mình. Hắn quay đầu nhìn thì thấy Hạ Vũ nằm sấp trên giường của hắn, anh cứ như vậy mà ngủ.
Hắn vừa mới muốn động đậy, thì phát hiện đối phương đã cởi áo khoác. Anh chỉ mặc một chiếc áo len màu xám, cổ áo còn là cái loại rộng thùng thình, phong cảnh bên trong nhìn sơ là thấy hết.
Uông Lẫm nhìn một hồi, cảm thấy câu "Ý xấu sinh sôi" gần như có thể hình dung trạng thái suy nghĩ của hắn vào giờ phút này. Hắn kéo kéo cổ áo ấy, đầu v* của Hạ Vũ liền lộ ra toàn bộ, đầu v* vì không khí có hơi co rúm.
Hắn duỗi tay vào. Hạ Vũ lập tức rùng mình vì bị lạnh. Rất nhanh sau đó vì ngực bị chơi đùa mạnh bạo nên anh giật mình tỉnh giấc. Anh sửng sốt nhìn Uông Lẫm, tay còn che ngực theo bản năng giống như một cô gái bị quấy rối tình dục.
"Sao, sao thế, ưm, đợi chút, đừng nhéo ngứa quá..."
"Cởi áo ra đi." Đối phương càng chống cự Uông Lẫm càng ra sức cấu ngắt đầu v* kia. Hạ Vũ chịu kích thích, cơ thể anh bắt đầu cuộn tròn, hai chân khép lại làm tư thế bảo vệ.
Uông Lẫm không hiểu Hạ Vũ lại diễn cảnh nào. Hắn càng xấu xa mà ra sức, Hạ Vũ càng hưng phấn né tránh. Miệng anh còn rầm rì nói không muốn.
"Mẹ nó, ông thành thật chút cho tôi." Uông Lẫm dùng sức lột chiếc áo len kia ra, lộ ra một mảng lớn da thịt trần trụi. Hạ Vũ giật mình kêu lên một tiếng, anh lạnh phát run nằm ở trên giường để mặc hắn trêu chọc.
"Không muốn, Tiểu Lẫm..."
"Sướng ra cái bộ dạng này rồi mà còn không muốn?" Uông Lẫm một tay chơi đùa ngực anh một tay khác thò đi xuống, không ngoài ý muốn mò được túp lều hưng phấn gồ lên của Hạ Vũ. Hắn ra sức ấn mấy cái, đối phương liền thoải mái đến độ hô hấp dồn dập, ánh mắt bắt đầu tan rã.
Uông Lẫm lật người anh lại, đè lên giường, cởi cái quần vướng víu kia xuống, tát mấy cái lên đôi gò mông trắng trẻo: "Còn muốn hay không?"
"Muốn, muốn..." Hạ Vũ bị hắn đánh cho thành thật phối hợp. Anh quay đầu lại, đôi mắt vừa kính vừa sợ nhìn hắn, nhìn đến nỗi lòng bạo dâm của Uông Lẫm tăng lên, hắn lại lật người qua, nắm lấy cằm anh, nói: "Cho tôi thấy đi," Nói rồi cởi quần dùng bộ phận thô to kia cọ cọ nơi riêng tư của đối phương.
Giờ phút này đôi chân của Hạ Vũ bị hắn banh ra thành một góc độ xấu hổ. Anh trơ mắt nhìn thứ ấy không ngừng trêu chọc lối sau, trên mặt nóng đỏ như bị phỏng, ngón chân hưng phấn cuộn lại, gò mông cũng nhịn không được mà lắc lư muốn hắn nhanh chóng tiến vào, nhưng trên miệng vẫn nói: "Đừng vậy mà, ngứa quá..."
"Đệch, còn chê ngứa à? Sao không nhìn lại chỗ này của mình đã mở ra bao lớn." Uông Lẫm vừa mắng vừa dùng ngón tay thọc mạnh vào. Hạ Vũ đau đớn nhìn hắn cầu xin, diễn giống y dáng vẻ sắp bị cướp trinh.
Uông Lẫm thấy người này bị khuất phục, ngón tay xấu xa căng rộng chỗ đó, nghe giọng Hạ Vũ đáng thương kêu khóc, phần dưới của hắn phồng to hơn nữa. Sau khi nới lỏng chỗ đó, đối phương đã sớm gấp gáp không nhịn nổi mà uốn éo đôi gò mông mời hắn tiến vào.
Nhưng Uông Lẫm vẫn chưa chơi đủ. Hắn rút ngón tay ra đổi bằng súng thật, tiếp tục như có như không chơi đùa cái lỗ kia, quy đầu lép nhép thẳng tiến vào lại rút ra. Cho đến khi Hạ Vũ không chịu nổi nữa mà muốn khóc thật, hắn mới hoàn toàn đâm đến cùng, đè đôi chân kia đâm rút như bay.
Hạ Vũ đã sớm bị giày vò đến nỗi vô cùng đói khát, giờ phút này vô cùng thỏa mãn kẹp chặt gò mông cắn chặt Uông Lẫm. Hai gò má của anh ửng hồng, thân thể bị cày cấy đến đung đưa không ngừng, hai núm vú bị giày xéo sưng đỏ cũng lắc lư trong ánh mắt của Uông Lẫm.
Uông Lẫm nhìn mà ngứa ngáy trong lòng. Hắn đưa tay tiếp tục chơi đùa, vần vò hai đầu v* kéo về phía mình. Hạ Vũ bị hắn giày vò mặt sau càng kẹp chặt hơn, miệng gào càng hăng, nước mắt từ từ chảy xuống từ khóe mắt. Sau đó anh đưa hai tay ôm chặt lấy hắn khiến cho bên dưới kết hợp càng chặt chẽ.
Lúc Uông Lẫm bắn ra, trên trán toàn là mồ hôi. Hạ Vũ nằm trên giường thỏa mãn híp mắt, hai chân vẫn giữ nguyên tư thế vòng lên eo hắn, thấy hắn ra mồ hôi liền giơ tay lau giúp hắn.
Uông lẫm cảm thấy bầu không khí này có chút kỳ lạ, bèn hất tay Hạ Vũ ra, sau đó cũng đẩy đôi chân dính trên người hắn của đối phương ra: "Tôi đi tắm một cái."
"Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta xuống lầu ăn cơm trước đi..."
Chưa nói xong thì điện thoại của Uông Lẫm reo lên, quả nhiên là Khương Lỗi.
"Đúng lúc, ông Khương mập đãi cơm." Uông Lẫm tâng tâng điện thoại.
Lúc Khương Lỗi nghe hai người bọn họ muốn cùng nhau đi ăn cơm thì bị sốc.
"Quan hệ của hai người tốt vậy à?"
"Chỉ ăn một bữa cơm mà thôi." Uông Lẫm kéo ghế ngồi xuống.
"Hơn vậy nữa, tối qua còn cùng nhau uống rượu." Hạ Vũ tươi cười hớn hở.
Uông Lẫm trừng mắt nhìn anh, sau đó hỏi Khương Lỗi: "Sao vậy, ông muốn nói với tôi chuyện gì không thể nói với ngươi khác à."
Khương Lỗi vò đầu, "Cũng chính là chuyện của công ty bên kia, Hạ Vũ cậu chắc cũng nghe qua rồi nhỉ?"
"Tôi nghe nói lãnh đạo công ty thay máu rồi, nhưng không biết là người nào." Hạ Vũ nói.
"Đã nghe ngóng được rồi, là Bố Thủy."
Hạ Vũ lộ ra biểu cảm kinh ngạc, mà mặt Uông Lẫm ngơ ngác, "Ai chứ?"
"Tiểu tổ tông cậu cũng không quan tâm chuyện trong giới quá rồi đó," Khương Lỗi thân là người quản lý cũng đau đầu lắm, ""Cha nuôi" nổi tiếng như vậy cũng chưa từng nghe à?"
"Tên đầy đủ của ông ta là gì, cha nuôi nào?"
"Lê Tại Thủy, cha nuôi của rất nhiều nghệ sĩ nam."