Ninh Thần khẽ giật mình: "Bệ hạ ban thưởng? Là vì hỏa thương?"
Toàn công công gật đầu.
Ninh Thần đảo mắt, nói: "Nói nửa ngày, không phải ngươi tặng ta à?"
Toàn công công cười nói: "Ta nào có nhiều hoàng kim đến vậy."
Ninh Thần trợn trắng mắt: "Lừa ai chứ? Ngươi là người đứng đầu đám hoạn quan, hồng nhân trước mặt bệ hạ...!Chưa nói đến bệ hạ ban thưởng, chỉ riêng đám người bên dưới thường ngày cung phụng ngươi, cả đời cũng tiêu không hết."
Toàn công công vội vàng nói: "Ninh công tử, lời này không thể nói bừa."
"Nói bừa?" Ninh Thần nheo mắt, nhìn về phía Phan Ngọc Thành: "Lão Phan, hay là chúng ta điều tra Toàn công công một chút?"
Toàn công công giật nảy mình.
Phan Ngọc Thành bất đắc dĩ lắc đầu: "Đừng làm loạn!"
Ninh Thần nhún vai, nhìn Toàn công công cười nói: "Nếu những thứ này là bệ hạ ban thưởng, không liên quan đến ngươi...!Vậy ta thu hồi lời vừa rồi, thù của chúng ta vẫn còn đó."
Toàn công công cười khổ.
"Ninh công tử, ta không có công lao cũng có khổ lao...!Để tìm được ngươi, ta ở Ninh phủ đợi mấy canh giờ, thật sự không đợi được nữa, mới phải vùi đầu chạy đến Giám sát ti."
Ánh mắt Ninh Thần sáng lên: "Ninh Tự Minh và Thường thị đều biết rồi?"
Toàn công công gật đầu.
"Vậy bọn họ có lộ ra vẻ mặt ghen tị không?"
Toàn công công suy nghĩ một chút, nói: "Bọn họ ghen tị đến mức ngũ quan méo mó."
"Ha ha ha...!Lão Toàn, ngươi làm tốt lắm."
Lão Toàn?
Đây là lần đầu tiên Toàn công công bị gọi như vậy, nhưng nghe cũng không tệ.
"Ninh công tử, bệ hạ thưởng ngươi ngàn lượng hoàng kim, trăm cuộn gấm vóc, mau quỳ tạ ơn đi...!Ta cũng phải về phục mệnh."
Ninh Thần cúi người chắp tay: "Tạ ơn bệ hạ ban thưởng!"
Toàn công công rất bất đắc dĩ, theo quy củ Ninh Thần phải quỳ xuống tạ ơn.
Nhưng mà tên này xưa nay không có quy củ...!Gặp bệ hạ thường cũng chẳng quỳ.
Nhưng bệ hạ không so đo, hắn cũng chẳng tiện nói gì?
Bệ hạ đối với Ninh Thần vô cùng ân sủng, thậm chí còn hơn cả các hoàng tử công chúa.
"Ninh công tử, chuyện này ta nghe Phan Kim Y nói rồi...!Thương thế của ngươi thế nào? Ta về phải bẩm báo với bệ hạ việc này."
Ninh Thần thuận miệng nói: "Thương thế của ta không đáng ngại."
"Không...!Ninh công tử bị thương rất nặng."
"Ta thật sự không sao!"
"Không, ngươi có sao, bị thương rất nặng."
Toàn công công lặp lại một lần nữa.
Ninh Thần khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại, phát hiện Toàn công công đang nháy mắt với hắn.
Ninh Thần lập tức hiểu ý...!Toàn công công đang giúp hắn.
Đao chém ngân y là trọng tội, Toàn công công đang giúp hắn thoát tội.
"Đúng vậy, ta bị thương rất nặng."
Toàn công công cười nói: "Ninh công tử hãy dưỡng thương cho tốt, ta về phục mệnh đây...!Ngân y do bệ hạ đích thân sắc phong, vậy mà có kẻ dám làm ngươi bị thương, bệ hạ tuyệt đối sẽ không tha."
Ninh Thần vui mừng, tên thái giám chết tiệt này hóa ra cũng không đáng ghét lắm.
"Toàn công công, chờ chút!"
Ninh Thần đi qua, cầm mấy thỏi vàng, đi trở về nhét vào tay Toàn công công.
"Ninh công tử, cái này không được, không được..."
"Cầm lấy đi, gặp mặt có phần...!Nếu ngươi không cầm, ta...!Thôi được rồi, ta cũng đánh không lại ngươi, nhưng ta có thể viết thơ mắng ngươi đấy, có tin không?"
Toàn công công lắc đầu bật cười.
"Vậy ta xin đa tạ Ninh công tử."
Ninh Thần cười nói: "Kỳ thực ta còn có một việc muốn nhờ công công...!Phiền ngươi phái người đưa những thứ này đến Ninh phủ, cứ bày ở đại sảnh."
Toàn công công giật mình, sau đó lập tức hiểu ra...!Ninh Thần muốn làm mấy người kia tức chết.
"Được, ta sẽ phái người đi ngay."
"Bọn họ sẽ không trộm vàng của ta chứ?"
Toàn công công trầm giọng nói: "Đồ ngự tứ, ai dám trộm? Chán sống rồi sao?"
Ninh Thần cười nói: "Vậy ta yên tâm rồi!"
Ninh Thần giữ lại mười mấy thỏi vàng, lại chọn mấy cuộn gấm vóc thượng hạng, số còn lại để người của Toàn công công đưa đến Ninh phủ.
"Lão Phan, những thứ này cho ngươi!"
Ninh Thần đặt năm thỏi vàng và một cuộn tơ lụa lên bàn trước mặt Phan Ngọc Thành.
Phan Ngọc Thành lắc đầu: "Ta không cần, ngươi cứ giữ lại mà dùng."
Ninh Thần đến Giám sát ti, còn chưa lĩnh bổng lộc tháng, chắc chắn trong túi đang eo hẹp.
"Không phải ta đã nói rồi sao? Gặp mặt có phần...!Hoàng kim là cho ngươi, tơ lụa là cho Nam Chi cô nương."
"Lão Phan, theo đuổi cô nương cũng phải bỏ chút vốn liếng chứ...!Ngươi đừng có lúc nào cũng muốn không công, ta ghét nhất loại người thích không công...!À, trừ ta ra."
Phan Ngọc Thành trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng cũng không để Ninh Thần lấy đồ vật lại.
"Lão Phan, ngươi và Nam Chi cô nương phát triển đến đâu rồi?"
Phan Ngọc Thành không để ý đến hắn.
Ninh Thần cười nói: "Nói xem nào...!Nhìn ngươi mấy ngày nay cứ chạy đến Giáo phường ti, chắc là tiến triển rất nhanh rồi? Có phải đã 'lấy một giọt máu' chưa?"
Phan Ngọc Thành thản nhiên nói: "Nam Chi cô nương bị nhiễm phong hàn, mấy ngày nay ta vẫn luôn chăm sóc nàng."
"Thì ra là vậy...!Nhưng Nam Chi cô nương không từ chối ngươi chăm sóc, chứng tỏ trong lòng có ngươi...!Lão Phan, cố lên!"
"Đúng rồi, tối nay chúng ta muốn đến Giáo phường ti, có muốn đi cùng không?"
Phan Ngọc Thành nghiêm mặt nói: "Không đi, ta đường đường là ngân y Giám sát ti, ngày nào cũng chạy đến Giáo phường ti, còn ra thể thống gì?"
Ninh Thần khịt mũi coi thường lời hắn nói.
"Ngươi không đi thì thôi, vậy chúng ta đi!"
Ninh Thần ôm hơn mười thỏi vàng cùng hai cuộn tơ lụa xoay người rời đi.
Đi đến cửa, Ninh Thần lại dừng bước: "Lão Phan, kỳ thực trước kia ta rất ghét ngươi...!Sau này mới phát hiện ngươi cũng không tệ lắm."
"Cảm ơn ngươi đã đánh Trần Nhạc Chương nhừ tử, giúp ta trút giận!"
Phan Ngọc Thành nhìn hắn: "Ngươi biết rồi?"
Ninh Thần cười đắc ý: "Ta không phải kẻ ngốc như Phùng Kỳ Chính, chuyện này chỉ cần động não một chút là biết."
"Cảnh đại nhân sẽ không đánh ngân y, những ngân y khác ta lại không quen...!Cho nên, người đánh Trần Nhạc Chương chỉ có thể là ngươi."
"Lão Phan, không ngờ võ công của ngươi lại cao như vậy? Chỉ là tính cách có chút buồn tẻ."
Phan Ngọc Thành sa sầm mặt mày: "Cút!"
"Được rồi!"
Ninh Thần ôm đồ chạy mất.
Phan Ngọc Thành bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Mấy người Phùng Kỳ Chính thấy Ninh Thần đi ra, vội vàng tiến lên nghênh đón.
"Vàng? Ở đâu ra vậy?"
Phùng Kỳ Chính vừa nhìn đã thấy vàng trong ngực Ninh Thần, hai mắt sáng rực.
"Lão Phan cho ta đấy, mọi người đều có phần, các ngươi mau đi đi, chậm thì hết đấy."
Nghe nói có vàng, ba người lập tức chạy vào phòng Phan Ngọc Thành.
Ninh Thần cười khẩy, ôm đồ bỏ chạy.
Ninh Thần vừa chạy ra khỏi Giám sát ti, ba người Phùng Kỳ Chính đã đuổi theo.
"Ninh Thần, đồ khốn kiếp."
Ba người bọn họ chạy đi tìm Phan Ngọc Thành đòi vàng...!Kết quả bị mắng cho một trận.
"Đồ vô liêm sỉ...!Đánh hắn."
Trần Xung xắn tay áo lên.
Phùng Kỳ Chính cười gian xảo: "Ninh Thần, cho ngươi cơ hội xin lỗi...!Tối nay Giáo phường ti, ngươi mời.
Dám nói một chữ không, cho ngươi nếm thử nắm đấm của ta."
Ninh Thần cười xấu xa: "Mời khách không thành vấn đề! Nhưng có một điều kiện...!gọi cha."
"Cha!!!"
Ba người đồng thanh hô lên.
Khóe miệng Ninh Thần giật giật, đúng là không biết xấu hổ...!Phùng Kỳ Chính và Trần Xung thì thôi đi, không ngờ ngay cả Cao Tử Bình luôn trầm ổn cũng không chút do dự.