Nam Chi cô nương vốn không hứng thú lắm với bài thơ Phan Ngọc Thành tặng.

Nhưng khi nghe nói Ninh Thần chính là người viết ra những tuyệt tác kia, không biết nàng nghĩ tới điều gì, liền mở tờ giấy trong tay ra.

Tên bài thơ là "Tặng Nam Chi".

Khi nhìn thấy nội dung, ánh mắt nàng bỗng sáng lên, không nhịn được mà đọc thành tiếng:

"Hướng noãn Nam Chi sấn tảo khai, nhượng cừ độc chiếm bách hoa khôi."

"Dữ thời vô cạnh giam xuân tại, cảm tử tương tư toan tiếu lai."

Bài thơ này tuy không bằng những tuyệt tác kia của Ninh Thần, nhưng cũng được coi là một tác phẩm hiếm có...!Nhất là câu đầu tiên có chứa tên Nam Chi.

Những người có mặt ở đây đều là người yêu thơ ca.

Nghe Nam Chi cô nương đọc bài thơ, không khỏi gật đầu khen ngợi.

"Thơ hay, thật là hay..."

Phùng Kỳ Chính vừa vỗ tay vừa khen, thật ra hắn chẳng hiểu gì cả...!Nhưng cứ khen là đúng rồi.

Đám văn nhân thi sĩ kia liếc mắt nhìn hắn, thầm mắng một tiếng võ phu thô kệch.

Nam Chi cô nương nhìn Phan Ngọc Thành, mắt long lanh, hỏi: "Bài thơ này là do Phan công tử sáng tác?"

"Không phải, là do Ninh Thần sáng tác!"

Phan Ngọc Thành thành thật đáp.

Ninh Thần im lặng, lão Phan thật thà quá đấy, ngươi cứ nhận là mình làm đi, sau này Nam Chi cô nương đòi thơ, ngươi tới xin ta là được chứ gì?

Nam Chi cô nương tỏ vẻ quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta.

Vũ Điệp cô nương nhìn Nam Chi với ánh mắt đầy ghen tỵ, bài thơ này vừa ra, giá trị của Nam Chi không biết sẽ tăng lên gấp bao nhiêu lần?

Kỳ thật loại hành vi này của Ninh Thần, thuộc về ép giá...!Nhưng vì hạnh phúc của Phan Ngọc Thành, ép thì ép đi.

"Nam Chi cô nương, lão Phan thật sự thích ngươi...!Hơn nữa hắn làm người chính trực, mấu chốt là siêng năng cần cù, chọn hắn tuyệt đối không có vấn đề!"

Ninh Thần nói xong, chỉ Ninh Cam, nói: "Ngươi nhìn lại vị này, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hãm sâu, một bộ dâm dục quá độ, nói không chừng còn có bệnh bẩn gì đó? Nhìn thêm một cái cũng phải về rửa mắt, kẻ đầu óc bình thường nào cũng sẽ không liếc hắn một cái."

"Ninh Thần, ngươi..."

Ninh Cam tức đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu già.

Tên dã chủng đáng chết, Nam Chi cô nương vốn rất hứng thú với cây ngọc tiêu hắn tặng, bây giờ đều bị tên dã chủng này phá hỏng rồi.

Ninh Thần khinh thường nói: "Còn lấy cây tiêu ngọc rách nát ra lừa gạt Nam Chi cô nương, Nam Chi cô nương thứ tốt gì chưa từng thấy, lấy ánh mắt của nàng có thể coi trọng phế vật như ngươi sao?"

"Nam Chi cô nương, vị Ninh Cam đại công tử này, từng được bệ hạ tán thưởng...!Bệ hạ khen hắn mua danh chuộc tiếng, chỉ là cái gối thêu hoa, chẳng ra gì."

Sắc mặt mọi người trở nên kỳ quái, đây là đang khen sao?

"Đúng rồi, hắn còn từng làm quan đấy...!Nhưng nhậm chức chưa đến nửa ngày, đã bị bệ hạ cách chức rồi."

Ninh Cam tức giận run người, hắn cảm thấy tất cả mọi người đang cười nhạo hắn, mặt nóng bừng, nhìn chằm chằm Ninh Thần, hận không thể đem hắn lột da rút gân.

"Trừng cái gì mà trừng? Có tin ta móc mắt ngươi ra làm bong bóng đái dầm lên không?"

Trần Xung chỉ vào Ninh Cam quát.

Mọi người cũng là vẻ mặt châm chọc nhìn chằm chằm Ninh Cam.

Ninh Cam xấu hổ muốn chết, hận không thể tìm một cái khe đất chui vào...!Hắn không còn mặt mũi để ở lại nữa, chật vật bỏ chạy, kết quả lúc xuống cầu thang còn bị ngã, lăn xuống dưới.

Mọi người cười vang một trận.

Ninh Cam cũng không để ý tới đau đớn trên người, bò dậy tập tễnh bỏ chạy.

Nam Chi chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn về phía Phan Ngọc Thành, "Nếu Phan Kim Y không chê, theo ta về phòng, uống một chén trà được không?"

Tất cả mọi người đều ngây người.

Sau đó, một đám người lập tức phát ra từng trận kêu rên.

Nam Chi cô nương có khách vào phòng rồi.

Mang nam nhân về phòng, không nhất định phải hiến thân, nhưng có thể vào một trong mười hai phòng, đối với những văn nhân mặc khách này mà nói chính là vinh quang vô thượng.

Phan Ngọc Thành mặt mày ngẩn ngơ, hoài nghi mình nghe sai...!Sau khi hoàn hồn, kích động đến tay chân luống cuống.

"Lão Phan, còn chờ gì nữa? Nhanh đồng ý đi."

Phan Ngọc Thành khẩn trương ừ một tiếng với Nam Chi cô nương!

"Phan Kim Y, mời theo ta."

Phan Ngọc Thành đi theo Nam Chi cô nương lên lầu trong tiếng cười ầm ĩ của Phùng Kỳ Chính và những người khác.

Trần Xung đi tới, ôm lấy vai Ninh Thần, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có phải huynh đệ hay không?"

Ninh Thần liếc hắn một cái.

"Ninh Thần, là huynh đệ thì giúp ta viết một bài thơ, ta muốn tặng cho Vũ Điệp cô nương...!Hạnh phúc của huynh đệ giao cho ngươi."

"Ngươi cút sang một bên, ngươi đã thành thân rồi, còn nhớ thương Vũ Điệp cô nương, có phải người không vậy?" Phùng Kỳ Chính đẩy Trần Xung ra, ôm lấy vai Ninh Thần, "Ninh Thần, ta còn chưa thành thân, giúp ta một chút? Sau này ngươi chính là cha ta."

Ninh Thần mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Ninh công tử, không biết ta có vinh hạnh này không, có thể uống một chén rượu với công tử?"

Đúng lúc này, Vũ Điệp cô nương lên tiếng, giọng nói của nàng rất êm tai, như ngọc châu rơi xuống khay ngọc.

Ninh Thần sững sờ, cười nói: "Đương nhiên có thể!"

Mọi người lại kêu rên một trận.

Xem ra Vũ Điệp cô nương nhìn trúng Ninh Thần rồi, bọn họ không có cơ hội.

Vừa rồi còn coi Ninh Thần như cha ruột, Phùng Kỳ Chính lập tức trở mặt, "Ninh Thần, ta muốn tuyệt giao với ngươi."

"Dựa vào cái gì? Không phải ngươi chỉ biết viết mấy bài thơ sến súa thôi sao? Ta đẹp trai như vậy, vì sao không có cô nương nào để ý chứ?"

Trần Xung sờ sờ cằm đầy râu của mình, tự thương hại mình.

Những người khác đều hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Thần, chỉ hận không thể thay thế hắn.

Vũ Điệp từ trên đài đi xuống, đi tới trước bàn Ninh Thần, rót hai chén rượu, đưa một chén cho Ninh Thần, nhìn hắn với ánh mắt thâm tình.

Đôi mắt của nữ nhân này thật xinh đẹp, không biết dung mạo của nàng như thế nào?

Ninh Thần nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

"Ninh Thần, rượu này cũng uống rồi...!Ngươi không phải nên viết một bài thơ cho Vũ Điệp cô nương sao?"

Phùng Kỳ Chính bắt đầu làm ầm ĩ.

Những người khác cũng tràn đầy chờ mong, bọn họ đều là người yêu thích thơ từ.

Vũ Điệp nhìn Ninh Thần với ánh mắt mong đợi, nói: "Không biết ta có vinh hạnh này hay không?"

Ninh Thần nghĩ nghĩ, chẳng phải chỉ là một bài thơ thôi sao? Nhiều lắm...!Dù sao cũng là lấy không mà.

"Được, vậy viết cho ngươi một bài."

Vũ Điệp nhìn Ninh Thần với ánh mắt lấp lánh, tràn đầy chờ mong.

Ninh Thần giả vờ suy nghĩ, sau đó búng tay một cái, cười nói: "Có rồi!"

"Ngàn gọi vạn gọi mới chịu ra, vẫn ôm tỳ bà che nửa mặt."

"Xoay trục gảy dây hai ba tiếng, giai điệu chưa thành mà tình đã dâng."

Ninh Thần nói xong, liếc mắt nhìn mọi người.

Chỉ thấy những văn nhân mặc khách kia, từng người một kích động đến mặt đỏ bừng...!Bởi vì bọn họ tận mắt chứng kiến một tác phẩm kinh thế hãi tục ra đời.

Vũ Điệp cô nương cũng kích động đến mức thở gấp, đôi mắt long lanh như nước kia nhìn chằm chằm Ninh Thần.

"Cô nương có hài lòng không?"

Vũ Điệp cô nương gật đầu lia lịa, "Vũ Điệp rất hài lòng, Vũ Điệp có thể được công tử tặng thơ, đời này không còn gì hối tiếc!"

"Công tử, tên bài thơ này là?"

Ninh Thần cười nói: "Cứ gọi là 《 Tặng Vũ Điệp 》 đi!"

Vũ Điệp cực kỳ vui vẻ, đôi mắt to long lanh như nước cũng cong thành hình trăng non...!Có tên bài thơ này, bài thơ này chính là của nàng, ai cũng không cướp được.

"Đa tạ công tử!"

Vũ Điệp thi lễ.

Nàng nhìn Ninh Thần với ánh mắt mong đợi, "Nếu công tử không chê, trong phòng ta có rượu ngon thượng hạng...!Mời công tử di giá, đến phòng ta uống một chén được không?"

Xung quanh lại vang lên một trận kêu rên.

Xong rồi...!Vũ Điệp cô nương cũng có khách vào phòng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play