Một canh giờ sau, Cảnh Kinh trở về.
Vừa vào cửa đã thấy Phan Ngọc Thành mặt mày đen sì.
Trong phòng một mảnh hỗn độn, bình hoa vỡ tan tành, ấm trà và chén trà vỡ thành từng mảnh.
Chỉ có Ninh Thần vui vẻ nghịch mấy viên đá.
"Đây là...!Gặp phải thổ phỉ sao?"
Phan Ngọc Thành tức giận trừng mắt liếc Ninh Thần một cái, hắn nghiêm túc hoài nghi Ninh Thần đến đây là để phá hoại.
Ninh Thần cười khà khà, nói: "Cảnh đại nhân, cẩn thận!"
Dứt lời, hắn vung tay lên.
Một luồng hàn quang mang theo kình phong lao thẳng về phía Cảnh Kinh.
Cảnh Kinh không hề biến sắc, khi viên đá sắp đánh trúng ngực hắn, liền ra tay nhanh như chớp, chỉ dùng hai ngón tay đã kẹp chặt lấy viên đá.
Kháo!
Ninh Thần kinh ngạc đến ngây người!
"Hoa Vũ Đao?" Cảnh Kinh ném viên đá trong tay xuống, nhìn về phía Phan Ngọc Thành, kinh ngạc nói: "Ngươi đã dạy Hoa Vũ Đao cho Ninh Thần rồi sao?"
Phan Ngọc Thành gật đầu, ừ một tiếng!
Nhìn bình hoa, ấm trà, chén trà vỡ nát...!Hắn đã hối hận rồi.
Ninh Thần tò mò hỏi: "Hoa Vũ Đao? Ném đá này có liên quan gì đến đao?"
Cảnh Kinh nói: "Ném đá trong miệng ngươi, thật ra là phi đao, tên là Hoa Vũ Đao, là tuyệt kỹ thành danh của mẫu thân lão Phan...!Bà ấy có thể trong nháy mắt phóng ra hàng chục thanh phi đao, giống như mưa hoa đầy trời, bởi vậy mà có tên như thế."
Ninh Thần vẻ mặt kinh ngạc, "Mẫu thân của lão Phan cũng là cao thủ sao?"
Cảnh Kinh cười nói: "Bà ấy trước kia chính là nữ hiệp tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ."
Ninh Thần nhìn về phía Phan Ngọc Thành, nói: "Lão Phan, vậy sao ngươi không dùng phi đao? Là không biết dùng sao?"
Phan Ngọc Thành thản nhiên nói: "Phi đao sát thương quá lớn, dễ dàng gây chết người."
Khóe miệng Ninh Thần giật giật, thầm nghĩ ngươi đang giả vờ thanh cao đấy à.
Cảnh Kinh cười nói: "Chuyện này hắn không hề nói dối, Hoa Vũ Đao có thể xuyên thấu xương cốt, đả huyệt, rất dễ dàng cướp đi tính mạng người khác."
"Nhưng ngươi có thể dùng phi đao, chút lực đạo này của ngươi, dùng phi đao cũng chưa chắc có thể làm người khác bị thương."
Ninh Thần trợn trắng mắt, "Ta mới chỉ bắt đầu học thôi được chưa? Kỹ xảo còn chưa nắm vững...!Đợi một thời gian nữa ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới gọi là hai tay đút túi quần, không biết đối thủ là ai."
Cảnh Kinh hừ một tiếng!
Hừ cái muội muội ngươi ấy, Ninh Thần thầm mửi thầm.
Hắn chuyển chủ đề, nói: "Nhìn bộ dạng của ngươi, chắc là không đuổi kịp Tả tướng rồi?"
Sắc mặt Cảnh Kinh hơi trầm xuống, gật đầu.
Ninh Thần cũng không thất vọng, chuyện này nằm trong dự liệu của hắn.
"Không sao! Chó nhà có tang mà thôi...!Tả tướng bây giờ chẳng qua là con hổ không còn răng, kẻ đứng sau lưng hắn cứu hắn, có thể là bởi vì hắn còn chút giá trị lợi dụng."
"Chờ lợi dụng xong, hắn cũng chẳng còn tác dụng gì nữa...!Đến lúc đó không cần chúng ta ra tay, kẻ đứng sau màn sẽ giết hắn diệt khẩu."
Cảnh Kinh khẽ gật đầu.
Phan Ngọc Thành nói: "Chuyện này Trần Nhạc Chương cũng có tham gia."
Sắc mặt Cảnh Kinh khẽ biến, "Đã thẩm vấn rồi sao?"
"Trần Nhạc Chương chột dạ, bị Ninh Thần dùng kế lừa gạt...!đã tự sát rồi."
Cơ thể Cảnh Kinh hơi cứng đờ.
Phan Ngọc Thành kể lại chi tiết sự việc, nhưng giấu nhẹm chuyện liên quan đến Thái tử.
Cảnh Kinh im lặng hồi lâu.
Một lát sau, thở dài một hơi thật sâu, xoay người đi ra ngoài.
"Các ngươi tiếp tục điều tra, ta vào cung nhận tội đây...!Thật sự là thời buổi loạn lạc, Tả tướng bỏ trốn, tên Kim Y Trần Nhạc Chương này lại dính líu vào, không biết Tử Y Giám sát ty này của ta còn giữ được hay không?"
Ninh Thần an ủi: "Yên tâm đi, Hoàng thượng vẫn rất tín nhiệm ngươi."
"Tín nhiệm thì tín nhiệm, nhưng Kim Y dưới trướng ta xảy ra chuyện, e rằng Hoàng thượng sẽ hoài nghi năng lực của ta."
Cảnh Kinh lắc đầu, cười khổ rời đi.
Ninh Thần cảm khái: "Thật đáng thương...!Đúng là bạn vua như bạn hổ mà."
Phan Ngọc Thành trừng mắt liếc hắn một cái, "Cẩn thận lời nói!"
Ninh Thần nhún vai, xoay người đi ra ngoài.
"Ngươi đi đâu vậy?"
Ninh Thần nói: "Đi đại lao...!Thường thị mẫu tử sắp phải đi gặp Diêm Vương rồi, ta dù sao cũng phải tiễn bọn họ một đoạn đường."
Ninh Thần đến đại lao, trước phòng giam giam giữ Thường Như Nguyệt.
Thường Như Nguyệt tóc tai bù xù, co rúm người lại trong góc, trông vô cùng chật vật.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Ninh Thần, ánh mắt dần dần trở nên oán độc.
"Ngươi đến xem trò cười của ta sao?"
Ninh Thần gật đầu, "Phải!"
Thường Như Nguyệt đứng dậy, loạng choạng đi tới trước cửa nhà lao, nhìn chằm chằm Ninh Thần, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nếu không phải tên súc sinh Ninh Tự Minh kia nói giết ngươi sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của hắn, ta đã sớm trừ khử tên nghiệt chủng nhà ngươi rồi."
Ninh Thần mặt không cảm xúc nhìn nàng ta, "Thường Như Nguyệt, ngươi có ngày hôm nay, đều là do tự làm tự chịu...!Gieo gió gặt bão."
"Mẹ con ta chỉ là cô nhi quả phụ, không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào đối với ngươi...!Tại sao ngươi cứ nhất quyết phải dồn chúng ta vào chỗ chết?"
Thường Như Nguyệt vẻ mặt dữ tợn, "Ta là con gái của Tả tướng, sao có thể dung thứ cho phu quân trong lòng có nữ nhân khác? Sao có thể trơ mắt nhìn một đứa con hoang đến chia gia sản của Ninh gia?"
Ninh Thần cười lạnh, nói: "Thường Như Nguyệt, đừng tự biện giải cho mình nữa...!Ngươi chỉ là đang sợ hãi mà thôi."
"Ta sợ cái gì? Ta đường đường là con gái Tả tướng, chẳng lẽ lại sợ đám dân quê các ngươi sao?"
Ninh Thần thản nhiên nói: "Ngươi sợ Ninh Tự Minh biết được Ninh Cam không phải con ruột của hắn."
"Ngươi rất rõ ràng, một khi hắn biết chuyện này, nếu Tả tướng còn sống thì không sao.
Nhưng Tả tướng đã lớn tuổi như vậy rồi, một khi chết đi, sẽ không còn ai có thể áp chế Ninh Tự Minh nữa."
"Đến lúc đó, kết cục của mẹ con các ngươi có thể tưởng tượng được...!Nhẹ thì nhận một lá thư ly hôn, bị đuổi ra khỏi Ninh phủ.
Nặng thì chết không toàn thây."
"Cho nên, ngươi mới phải tốn hết tâm tư để trừ khử mẹ con ta, chặt đứt mọi ý niệm của Ninh Tự Minh."
Vẻ hung ác trên mặt Thường Như Nguyệt biến mất, trong nháy mắt, sắc mặt trở nên trắng bệch, không còn chút máu.
Nàng ta chỉ vào Ninh Thần, ngón tay run run, kinh hoàng nói: "Ngươi, ngươi...!Sao ngươi biết được?"
Ninh Thần cười lạnh một tiếng, chế nhạo nói: "Là Ninh Tự Minh nói cho ta biết...!Ngươi cứ tưởng mình che giấu rất kỹ, nhưng thật ra Ninh Tự Minh đã biết từ rất lâu rồi!"
"Hắn chỉ là sợ Tả tướng, nên mới nhẫn nhịn đến bây giờ thôi."
Thường Như Nguyệt thân thể lảo đảo, ngã ngồi phịch xuống đất, ánh mắt đờ đẫn.
"Thì ra hắn đã biết từ lâu, thảo nào hắn lại muốn tố cáo cha ta...!Thì ra hắn đã biết từ lâu rồi..."
Ninh Thần cười lạnh: "Ninh Tự Minh tham lam quyền thế, ham hư vinh, là một kẻ ích kỷ...!Mà những kẻ càng ích kỷ thì càng không thể tha thứ cho sự phản bội của người khác."
"Thường Như Nguyệt, từ khi ngươi tự cho là mình thông minh, coi Ninh Tự Minh là kẻ đổ vỏ, ép hắn cưới ngươi...!thì cũng chính là lúc ngươi tự tay chôn vùi mầm mống tai họa cho sự sụp đổ của cha ngươi."
"Ngươi không chỉ ghen tuông, mà còn không biết giữ phụ đạo, tư thông với hạ nhân trong phủ, ngay cả kỹ nữ thanh lâu cũng không bằng, ngươi thật sự dơ bẩn...!Ngươi có ngày hôm nay, hoàn toàn là báo ứng."
"Trong toàn bộ sự việc này, mẫu thân ta là người vô tội nhất, bà ấy cái gì cũng không biết, vậy mà lại chết không minh bạch...!Cho nên, ta sẽ dâng tấu xin Hoàng thượng, xử tử mẫu tử các ngươi bằng hình phạt lăng trì."
Thường Như Nguyệt mặt mày xám xịt, như người mất hồn.
Nàng ta lồm cồm bò dậy, quỳ trên mặt đất, dập đầu lia lịa về phía Ninh Thần, cầu xin nói:
"Ninh Thần, tất cả đều là lỗi của ta, ngươi muốn trách cứ thì trách cứ ta, ngươi có oán hận gì cứ trút lên ta...!Xin ngươi hãy tha cho Cam nhi, xin ngươi hãy tha cho bọn họ...!Bọn họ đều là ca ca của ngươi mà!"
Ninh Thần lạnh nhạt nói: "Hối hận thì đã muộn rồi."
"Thường Như Nguyệt, mẫu tử các ngươi, xuống dưới đó mà sám hối với mẫu thân ta đi."
Ninh Thần nói xong, chuẩn bị xoay người rời đi, lại phát hiện Ninh Cam đang đứng trong phòng giam đối diện, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía bên này.
Ninh Thần liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ngươi chắc cũng đã nghe thấy rồi chứ? Ngươi thường xuyên mắng ta là con hoang...!Kỳ thực, ngươi mới là con hoang thật sự."
Ánh mắt Ninh Cam đờ đẫn nhìn Ninh Thần, đột nhiên gào thét xông tới, nắm chặt song sắt cửa lao, điên cuồng lay động, gào rống:
"Ta không phải, ngươi nói bậy...!Ta là con trai của cha, ta không phải con hoang, ta không phải..."
Ninh Thần cười lạnh, nói: "Ngươi là đứa con hoang do mẫu thân ngươi và hạ nhân trong phủ tư thông sinh ra, ngươi căn bản không xứng mang họ Ninh."
Ninh Cam nhìn Thường Như Nguyệt trong phòng giam đối diện, gào thét: "Mẹ, người nói cho con biết, đây không phải sự thật, không phải sự thật..."
"Con là con trai của cha, con không phải con hoang, người nói cho con biết, con không phải con hoang."
Thường Như Nguyệt ngồi phịch dưới đất, không nói nên lời.
Ninh Thần cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi...!Mục đích của hắn đã đạt được, lần này đến đây chính là để giết người tru tâm.
Ninh Thần vừa ra khỏi đại lao, một hồng y vội vã chạy đến.
"Ninh Ngân Y, trong cung có người đến, đang ở chỗ Phan Kim Y chờ ngươi."
Ninh Thần ừ một tiếng, đi đến phòng Phan Ngọc Thành.
Vừa vào cửa, liền thấy một thái giám mặt trắng không có râu.
"Bái kiến công công!"
Ninh Thần khom người hành lễ.
Tiểu thái giám nói nhỏ nhẹ: "Ninh Ngân Y khách sáo rồi...!Ninh Ngân Y, Cửu công chúa có lệnh, mời ngươi tiến cung một chuyến."
Ánh mắt Ninh Thần sáng lên, chẳng lẽ Cửu công chúa đã tìm được tên thái giám có nốt ruồi dưới dái tai kia rồi?
Hắn chào tạm biệt Phan Ngọc Thành, rồi tiến cung.
Đến Lạc Hoàng cung.
Cửu công chúa vẫn mặc một bộ váy đỏ, nhưng kiểu dáng khác với trước, cả người trông xinh đẹp, hoạt bát.
"Tham kiến Cửu công chúa!"
"Miễn lễ." Cửu công chúa phất tay, sau đó do dự một chút rồi nói: "Ninh Thần, ta đã tìm được người ngươi muốn tìm rồi."
Ninh Thần mừng rỡ, "Người đó ở đâu?"
Cửu công chúa im lặng một lát, rồi nói: "Hắn chết rồi!"
Trong lòng Ninh Thần giật thót.
Cửu công chúa tiếp tục nói: "Lúc hắn gánh nước, không cẩn thận bị rơi xuống giếng, đợi đến khi phát hiện ra thì đã muộn rồi!"
Ninh Thần cười lạnh trong lòng, cái gì mà không cẩn thận? Rõ ràng là bị người ta diệt khẩu.
"Cửu công chúa, vị công công này làm việc ở cung nào?"
Cửu công chúa lắc đầu, "Hình như là thái giám tạp dịch ở Tương tẩy viện."
Tương tẩy viện chính là nơi phụ trách giặt giũ quần áo trong cung, thái giám tạp dịch chính là làm những việc lặt vặt.
Ninh Thần có chút thất vọng, nếu người này đã bị diệt khẩu, vậy thì manh mối phía sau hắn chắc chắn đã bị xóa sạch.
Xem ra manh mối này lại đứt rồi.
"Đa tạ Cửu công chúa, vậy thần cáo lui!"
Cửu công chúa do dự một chút, cắn cắn môi đỏ mọng, "Cái đó...!Ngươi định đi luôn sao?"
Ninh Thần hơi sững sờ, hỏi: "Cửu công chúa còn chuyện gì nữa sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cửu công chúa đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Ta muốn nghe ngươi kể chuyện."
Ninh Thần cười khổ một tiếng, nói: "Cửu công chúa thứ tội, người nhà thần sắp chết hết rồi, thần thật sự không có tâm trạng để kể chuyện."
Cửu công chúa sững người, nàng đã nghe nói chuyện Ninh phủ bị tịch biên tài sản rồi!
"Cái đó...!Ta có thể giúp gì được cho ngươi không?"
Ánh mắt Ninh Thần lóe lên, có lẽ Cửu công chúa thật sự có thể giúp hắn một việc...!Nhưng có vài chuyện không thể nói rõ ràng được.
Ninh Thần thở dài: "Cửu công chúa, Ninh Tự Minh phạm tội lớn đáng bị tru di cửu tộc, bọn họ là đáng đời...!Chỉ đáng thương cho những hạ nhân trong phủ bị liên lụy, bọn họ đều là người vô tội."
"Còn có nhị ca và tam ca của thần, hai người bọn họ đầu óc có chút vấn đề, ngu si như heo, cái gì cũng không biết...!Vậy mà lại bị chém đầu, thần cảm thấy rất khó chịu."
"Haiz...!Thần không nên nói những chuyện ảnh hưởng đến tâm trạng này với công chúa, ngày sau có cơ hội thần sẽ lại kể chuyện cho công chúa nghe, thần cáo lui!"
Ninh Thần xoay người rời đi.
Ninh Tự Minh, ta đã cố gắng hết sức rồi, Ninh Hưng và Ninh Mậu có thể sống sót hay không? Phải xem số mệnh của bọn họ rồi...!Ninh Thần thầm nghĩ.
Ninh Tự Minh đã giúp hắn lật đổ Tả tướng, hắn cũng đã đáp ứng sẽ cố gắng hết sức để cứu Ninh Hưng và Ninh Mậu, những gì nên làm hắn đều đã làm rồi...!Còn kết quả như thế nào, thì không phải là chuyện hắn nên lo lắng nữa!
Cửu công chúa nhìn bóng lưng cô độc của Ninh Thần, không khỏi cảm thấy đau lòng...!Sau này Ninh gia chỉ còn lại một mình Ninh Thần, thật đáng thương!
"Lá Sen, chuẩn bị một bát chè hạt sen, ta muốn đi thăm phụ hoàng."