Trên váy của Lam có mùi nước giặt quen thuộc của anh.

Lâm Tam Thiên nhíu mày, nói thầm một câu: "Váy như vậy phải gửi đi giặt khô mới được, Lam thực sự không có thường thức."

Anh vươn tay chạm vào chất liệu mềm mại mượt mà của chiếc váy dạ hội, khóe môi bất giác hơi nhếch lên.

Một góc tủ đã bị Lam chiếm giữ, hơn nữa có vẻ như "xâm chiếm" này sẽ còn tiếp tục kéo dài trong tương lai.

Tuy là một thay đổi rất nhỏ nhưng nó cũng tượng trưng cho sự tồn tại của Lam đã bắt đầu xâm nhập vào cuộc sống hàng ngày của anh.

Lam có thật và sẽ sống với anh.

Cảm giác an tâm đã mất lập tức tìm lại được.

Thần kinh căng thẳng thả lỏng, giác quan cũng theo đó trở nên nhạy bén hơn.

Lâm Tam Thiên mơ hồ ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng từ cửa sổ, hệt như hàng xóm đang làm bữa sáng, anh có hơi đói bụng.

Anh đi về phía nhà bếp, đang định hâm nóng một chiếc bánh mì sandwich trong tủ lạnh để ăn cho đỡ đói, nhưng ánh mắt anh lại bị lồng đậy thức ăn trên bàn thu hút.

Là Lam chuẩn bị à?

Lâm Tam Thiên bước tới nhấc lồng đậy thức ăn lên, vẻ mặt của anh đơ ra một lúc.

Một giây sau, anh bật cười.

Dưới lồng đậy là một bát canh bí ngô, một bát chè trứng hấp, một miếng bánh khoai tây và một bánh rau củ.

Quả rửa sạch trong đĩa thủy tinh nhỏ bên cạnh súp bí ngô.

Tất cả đều được làm từ những nguyên liệu còn sót lại trong tủ lạnh.

Trên bàn ăn dán một tờ giấy ghi chú, mặt trên dùng son môi màu xanh viết ——

"Trước khi ăn nhớ hâm nóng, cho vào lo vi sóng hâm 90 giây, sau khi ăn đo nhiệt độ cơ thể rồi mới quyết định có nên tiếp tục uống thuốc hạ sốt hay không"

"Trong tủ lạnh còn có bánh pudding".

Kí tên: Lam của cậu.

Chữ viết hoàn toàn giống với chữ viết của Lâm Tam Thiên.

Lam của anh.

Ba chữ này luôn khiến anh cảm thấy vui vẻ.

Lâm Tam Thiên sờ trán mình, hơi nóng dường như đã giảm bớt.

Anh cho bữa sáng vào lò vi sóng theo chỉ dẫn của Lam, đợi nóng lên rồi tỉ mỉ thưởng thức.

Anh không còn nhớ lần cuối cùng có người làm bữa sáng cho anh là khi nào nữa, vậy nên hôm nay ăn rất chậm, để cho đầu lưỡi ghi nhớ đầy đủ mùi vị của thức ăn.

Ăn xong bữa sáng, Lâm Tam Thiên đo nhiệt độ cơ thể bằng nhiệt kế theo lời y.

Nhiệt độ này, hình như không uống thuốc cũng được.

Vì thế anh vừa ăn bánh pudding đông lạnh, vừa gấp tờ giấy của Lam cất kỹ.

Nhiều tờ giấy Lam để lại cho anh trước đây đều bị tiêu hủy vì bị quy định là "đồ đã ký khế ước không được phép tồn tại", trong lòng anh cảm thấy rất tiếc.

Không sao, sau này họ còn nhiều thời gian.

Chủ nhật không phải đến trường, Lâm Tam Thiên bắt đầu lên kế hoạch sắp xếp lại phòng trọ của mình.

Đối tượng chính của việc dọn dẹp là tủ quần áo.

Anh đã sẵn sàng để có nhiều váy hơn trong tủ.

Phòng tắm thì phải xin phép chủ nhà, đổi một cái gương nguyên vẹn.

Phòng ngủ cũng có thể sắm thêm gương soi toàn thân, cùng chiều cao, hình như phòng khách cũng có thể lắp được...

Dụng cụ nhà bếp trong bếp cũng phải mua theo bộ, nhưng cũng không vội, có thể đợi Lam về rồi cùng nhau lựa chọn, dù sao anh cũng không biết nhiều về dụng cụ nhà bếp cho lắm.

Sau đó còn có thể cùng Lam đi siêu thị mua sắm, lấp đầy cái tủ lạnh trống rỗng này...

Sau khi hoàn thành kế hoạch cải tạo sơ bộ phòng trọ "ở chung", Lâm Tam Thiên đẩy cửa sổ phía Đông căn phòng ra.

Ánh nắng chan hòa, bầu trời trong xanh và sạch sẽ sau cơn mưa lớn.

Gió mang theo hơi ẩm của nước mưa bốc hơi, nhưng các tòa nhà và mặt đường xung quanh đã trở nên khô ráo.

Nỗi sợ hãi và khó chịu do giấc mơ để lại giống như cơn mưa đêm qua, sẽ bốc hơi và biến mất ngay khi mặt trời chiếu vào.

Tâm trạng Lâm Tam Thiên không tệ, anh thơ thẩn một chốc, nhìn đám đông đến và đi trên con phố cổ bên ngoài tòa nhà chung cư.

Đến khi anh quay đầu tiếp tục dọn dẹp phòng thì phát hiện viên thuốc an thần trên đầu giường đã bị ném vào thùng rác.

Vị trí đặt viên thuốc ban đầu có thêm một thỏi son môi màu xanh.

Cùng một chữ viết tay trên giấy ghi chú ——

"Nó phù hợp với chúng ta hơn là thuốc."

Lâm Tam Thiên nhìn chằm chằm tờ giấy ghi chú hồi lâu, khóe môi bất giác cong lên.

Lam hiểu anh hơn cả chính anh.

So với thuốc men, sự tồn tại của Lam có thể khiến tâm trạng anh ổn định hơn.

Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.

Là bà Lâm gọi điện tới.

Không có việc gì đặc biệt, bà Lâm chỉ muốn nói chuyện với anh.

"Đúng rồi, bánh ngọt Napoleon lần trước đưa tới nhà cũng không phải ông nhà mua, chẳng lẽ nào là bạn của con đặc biệt gửi tới đây?" Bà Lâm đột nhiên hỏi.

Lâm Tam Thiên thoáng kinh ngạc, hàng mi rũ xuống lộ ra vẻ dịu dàng: "Ừm, cậu ấy không nói trước nên con cũng không lường trước được."

Qua điện thoại, bà Lâm có thể nghe thấy sự vui vẻ trong giọng điệu bình tĩnh của Lâm Tam Thiên.

Bà chắc chắn hôm nay tâm trạng Lâm Tam Thiên nhất định rất tốt.

"Đó nhất định là một người bạn rất hiểu rõ tường tận về con." Bà Lâm nói: "Thay mẹ cảm ơn cậu ấy vì món quà."

Bà biết khi còn nhỏ Tam Thiên có rất ít bạn bè, vì anh quá độc lập hiểu chuyện, anh vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với đám đông.

Bà rất vui khi có người bạn xuất hiện bên cạnh Lâm Tam Thiên, sẵn sàng dành thời gian tìm hiểu và đối xử dịu dàng với anh.

Bà Lâm: "Nếu có cơ hội hãy mời bạn bè của con về nhà ăn tối, làm bánh ngọt đáp lễ."

Lâm Tam Thiên: "Vâng ạ."

Sau khi cúp điện thoại của bà Lâm, Lâm Tam Thiên lại gọi điện thoại cho chủ nhà, sau khi được chủ nhà đồng ý lập tức đi tới chợ mua gương.

Chủ nhật bận rộn cả ngày, đến tối Lam cũng không xuất hiện.

Lâm Tam Thiên đoán, có lẽ Lam đã tiêu hao nhiều thời gian vào đêm hôm trước.

Ngày mai Lam sẽ trở lại.

Anh nghĩ vậy.

Vì thế đêm nay Lâm Tam Thiên đúng giờ nằm ở trên giường ngủ.

Anh ngủ thiếp đi mà không hề uống thuốc ngủ.

Ngày hôm sau đến trường, sau đêm tiệc hóa trang, ánh mắt các đồng nghiệp trong văn phòng nhìn Lâm Tam Thiên khác đi.

"Thầy Lâm, thầy không biết sau đêm đó có bao nhiêu sinh viên đau lòng đâu." Thầy Tề luôn thích buôn chuyện, huyên thuyên: "Giáo sư Lâm yêu thích của bọn họ cuối cùng đã bị ai cưỡm đi, chậc...!chúng tôi cũng không ngờ mẫu người thầy thích lại...!mạnh mẽ nhường này."

Lâm Tam Thiên nhìn hắn một cách quái lạ: "Mạnh mẽ?"

Đây là tính từ hình dung gì đây?

Thầy Tề nói: "Đúng vậy, thầy không để ý à? Cô gái đó vừa xuất hiện, cả sàn nhảy đều bị cô ấy làm cho choáng váng, nói thật tôi chưa từng thấy cô gái nào có khí chất mạnh mẽ như vậy, hơn nữa còn không cách nào dời mắt khỏi cô ấy..."

"...!À tôi không có ý đó, tôi chỉ đơn thuần không dời mắt được, không có ý gì khác." Thầy Tề vội bù đắp.

Lâm Tam Thiên cười: "Cậu ấy thực sự rất quyến rũ."

"Chúng tôi không biết thầy thích mẫu người này, nếu sớm biết..." Thầy Tề nói được nửa chừng lại gãi đầu: "Hình như sớm biết cũng vô dụng, mẫu người này quá hiếm thấy, chúng tôi không giới thiệu cho thầy được."

"Nói đến chuyện này, hai người đã xác định quan hệ rồi à?" Thầy Tề lại háo hức buôn chuyện.

Lâm Tam Thiên gật đầu: "Chúng tôi đã biết nhau từ lâu."

Vẻ mặt của thầy Tề chấn động: "Đệt...!tôi đã nói rồi...!thầy không cấm dục như bọn họ nói, thì ra có người trong lòng thật."

Lâm Tam Thiên mỉm cười ngầm thừa nhận.

Đến trưa, Bạch Đồ Nam đưa Thái Quả đến trường.

Thái Quả chào hỏi Lâm Tam Thiên, trạng thái tinh thần của cô bé tốt hơn nhiều so với lúc ở cô nhi viện: "Anh ơi, mấy ngày trước em mơ thấy cô gái mặc váy xanh ở sân ga."

Lâm Tam Thiên hơi ngẩn ra, giọng nói của anh rất hiền từ: "Cô gái váy xanh nói gì?"

Thái Quả: "Chị gái đến để cảm ơn em, cảm ơn bức chân dung của em, chị ấy còn bảo rất thích tranh của em."

Lâm Tam Thiên cười: "Ừ, anh cũng thích vô cùng, em vẽ đẹp lắm."

Bạch Đồ Nam ở bên chậc chậc: "Xem ra hôm nay thầy Lâm của chúng ta cười rất nhiều."

Nhưng cả buổi sáng và buổi trưa, Lâm Tam Thiên vẫn không đợi được Lam của anh.

Tuy tâm trạng của anh rất tốt, nhưng kiểu chờ đợi không có thời hạn cụ thể này cũng không dễ chịu.

Anh luôn nghĩ rằng Lam sẽ đột nhiên xuất hiện trong giây phút tiếp theo, nhưng mỗi khoảnh khắc tiếp theo đều trở nên vô nghĩa.

Cho đến buổi chiều, môn tự chọn cuối cùng về thần bí học.

Còn mười phút nữa là tan học, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên chuyển thành mây đen dày đặc.

Phía xa chân trời có vài tiếng sấm rền vang, dường như lại sắp có một trận mưa giông ập đến.

Đúng lúc này, cửa sau phòng học đa năng hé mở, một "cô gái" cao ráo, trắng trẻo đeo khẩu trang lẻn vào lớp từ hành lang.

||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||

Y ngồi ở vị trí ngoài cùng bên trái của dãy cuối cùng trong lớp, hai tay chống cằm chăm chú nhìn lên bục giảng.

Chính xác mà nói, là nhìn giáo sư Lâm trên bục giảng.

Trong nhận thức của con người thời cổ đại, tất cả các hiện tượng tự nhiên gây kích thích cho giác quan đều được định nghĩa là "bất thường", và bất thường này thậm chí còn mang theo màu sắc lãng mạn kỳ lạ đối với chúng ta ngày nay.

"Cư dân bình nguyên Sirico cho rằng, thời tiết giông bão là do chính tay ác ma tự tay tạo ra, ác ma cần sử dụng thời tiết làm tín hiệu, triệu tập phù thủy tin tưởng vào mình để lấy máu hiến tế, vì vậy, trong ký ức của cư dân bình nguyên Sirico cổ đại, thời tiết mưa bão như vậy luôn đầy vị máu tươi."

Lâm Tam Thiên ngước mắt lên khỏi giáo trình, hệt như có linh cảm, đột nhiên nhìn vào vị trí bên trái ở hàng cuối cùng của lớp học.

Lúc đó vừa khéo có một tia chớp đánh ngang ngoài cửa sổ, chiếu sáng "cô gái" ngồi ở đằng kia nhìn như chăm chú nghe giảng bài.

Vẻ mặt Lâm Tam Thiên rõ ràng hơi ngưng lại.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong tia sét.

Lâm Tam Thiên vô thức liếm đôi môi đã lành vết thương cùa mình, giấu ý cười sau tròng kính.

"Tất nhiên, bọn họ rất khắt khe trong việc lựa chọn máu hiến tế, bọn họ tin rằng đó phải là mùi vị mà ác ma yêu thích, nếu không sẽ phản tác dụng."

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, sinh viên cầm ô lần lượt ra khỏi lớp.

"Cô gái" đeo khẩu trang ngồi ở dãy cuối cùng của lớp tiến về phía bục giảng, trong tay chỉ cầm một chiếc ô màu xanh.

Giáo sư Lâm sửa sang lại bài giảng không ngẩng đầu lên ngay: "Sao cậu lại đến trường?"

Lam chống tay lên bục giảng: "Tới đón giáo sư nhà tớ về, trời mưa rồi."

Lâm Tam Thiên nhìn chiếc ô trong tay Lam: "Thật ra tớ có mang ô, nhưng..."

Lâm Tam Thiên nghĩ tới điều gì bèn nở nụ cười, quay lại đưa chiếc ô của mình cho một sinh viên đang đứng ở cửa lớp, lo lắng nhìn màn mưa xối xả.

"Cầm lấy đi, cơn mưa này sẽ không tạnh sớm đâu, đừng lãng phí thời gian."

Anh biết bạn học này đang vội vã tham gia buổi diễn tập của câu lạc bộ.

Bạn học được thương mà vừa mừng vừa lo: "Dạ, nhưng...!giáo sư Lâm, còn thầy thì phải làm sao?"

Lâm Tam Thiên mỉm cười: "Không sao, thầy còn một cái."

"Vậy cảm ơn giáo sư, ngày mai em sẽ trả lại ô cho thầy!" Bạn học nhận lấy ô luôn miệng cảm ơn, nhanh chóng cầm ô bước vào trong màn mưa.

Lam đứng ở một bên quan sát, tuy không khí ẩm ướt sau cơn mưa nhưng hơi thở của y lại khô ráo.

Lâm Tam Thiên gấp lại: "Được rồi, bây giờ tớ không có ô."

Anh nhìn Lam của mình.

Hôm nay Lam mặc áo khoác denim và váy ngắn sọc xanh với choker nhung màu đen trên cổ, chân không mang vớ nhưng đi một đôi giày da đế bệt.

Trông rất ra dáng "chị đại" cá tính nổi loạn và xinh đẹp.

Vẫn làm cho người ta khó dời mắt được.

"Có vẻ như tớ chỉ có thể cùng cậu che chung một chiếc ô." Lâm Tam Thiên nói.

Lam kéo tay Tam Thiên: "Vậy chúng ta về nhà thôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn học: Cảnh báo thức ăn cho chó, mau chuồn lẹ..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play