Quả thực, Norton chỉ chơi luyện kim, toàn bộ công việc của trường đều đẩy hết cho phó hiệu trưởng.
Nhưng hắn là biểu tượng của thực lực1 và sức mạnh cao nhất của Đại học Norton.
Gia trưởng mới nhậm chức của mấy gia tộc kia đều phải bái kiến hắn.

Đương nhiên, Jason Hersc0hel cũng không
ngoại lệ.
Mỗi năm, Norton đều sẽ gặp mặt các quản lý cấp cao của Đại học Norton nên đương nhiên, bọn họ không thể nào
q6uen thuộc với gương mặt này hơn.
Sắc mặt Jason dần trở nên trắng bệch, trán ông ta rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Sao lại thế? 
Sao tự nhiên Norton lại xuất hiện?
Nghe giọng điệu của Norton, rõ ràng lúc hắn tham gia cuộc trò chuyện đã nghe được những lời 4ông ta nói.
Cuối cùng phó hiệu trưởng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Hiệu trưởng!”
Ông ấy không liên lạc được với Norton.
Có5 điều ông ấy tin tưởng Doanh Tử Khâm, Norton vẫn còn sống, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
“Hiệu trưởng, đương nhiên là ngài còn sống.” Phó hiệu trưởng cười lạnh một tiếng: “Nhưng có vài người chỉ ước gì
ngài chết rồi.”
“Ô?”Norton khẽ liếm môi, nở nụ cười hờ hững những ánh mắt hắn lại sắc bén như chim ưng: “Jason Herschel, là
cái tên này phải không?”
Jason co quắp trên mặt đất, lần này đã hoàn toàn hoảng loạn: “Hiệu, hiệu trưởng, không phải tôi…”
“Quên những gì tôi đã nói trước khi đi rồi? Hả?” Thoáng chốc, nụ cười trên môi Norton đã biến mất, chỉ còn lại vẻ
lạnh lẽo đến gai người: “Phải tuân theo mệnh lệnh của Dekker, kẻ nào dám làm trái, đợi tôi về, kẻ đó sẽ biến thành
nguyên liệu luyện kim.”
Jason nói không nên lời nữa, cả người ông ta run lên bần bật.
Bởi vì ông ta đã từng chứng kiến cảnh tượng đó.
Lúc ấy, Đại học Norton truy bắt một tên tội phạm xuyên quốc gia đã sát hại một sinh viên.

Sau khi tên tội phạm này
bị IBI thẩm vấn xong, hắn ta đã bị giải phẫu, biến thành nguyên liệu luyện kim.
Không hề có ngoại lệ, Norton đúng thực là một kẻ điên, đã thế còn buồn vui thất thường.
“À, đúng rồi, đương nhiên, bây giờ còn phải thêm cô ấy nữa.” Norton mỉm cười: “Đây là lão đại của tôi, nghe lời cô
ấy, hiểu chưa?”
Nghe thấy câu này, mấy vị đại gia trưởng đều kinh hãi.
Nhất là người đàn ông trung niên đã chỉ trích Doanh Tử Khâm lúc trước, ông ta cười đầy gượng gạo: “Hiệu, hiệu
trưởng, ngài đang nói gì vậy?”
Norton đã sống mấy thế kỷ rồi, hắn còn có lão đại ư?
Là cô gái phương Đông này sao?
Đùa gì quá quắt vậy!
Nụ cười trên mặt Norton dần tắt, ánh mắt hắn thoáng chốc đã trở nên lạnh lẽo: “ông phải biết, tôi nói chuyện không
lặp lại lần thứ hai.”
Người trung niên lập tức im bặt, kinh hồn bạt vía, chỉ sợ mình cũng trở thành nguyên liệu luyện kim.
“Dekker, tôi cho ông quyền loại bỏ toàn bộ những kẻ phản bội trong trường.” Norton lạnh lùng nói: “Khi nào xong
việc tôi sẽ về, kẻ nào còn dám lỗ mãng…”
Không ai dám ho he câu gì.
“Vâng, hiệu trưởng.” Phó hiệu trưởng lớn tiếng trả lời: “Bộ phận hành động đã sẵn sàng đợi lệnh.”
“Tốt lắm.” Norton nói: “Bây giờ những người khác cút hết đi.”
Không ai dám phản kháng, tất cả lập tức rời khỏi cuộc hội thoại.
Jason lại ngất một lần nữa.

Lần này Doanh Tử Khâm không ra tay, ông ta sợ quá nên mới ngất xỉu.
“Lão cổ hủ.” Norton hơi nghiêng đầu, híp mắt nhìn cô gái cách một màn hình: “Cô… hóa ra là một cô gái à? Bảo sao
cô cứ mặc áo choàng Ả Rập mãi.”
“Nếu tôi biết trông cô thế này thì có thật sự không hề có sức uy hiếp.

Xander biết không?”
Phó hiệu trưởng vừa nghe vừa đưa tay lên lau mồ hôi.

Lần đầu tiên gặp Doanh Tử Khâm, ông ấy cũng sợ đến sững
cả người.
“Norton.” Doanh Tử Khâm chẳng buồn so đo với trẻ con, cô hỏi thẳng luôn: “Anh đang ở đâu?”
“Không phải tôi không nói.” Norton chép miệng một cái: “Mà tôi có nói ra thì các cô cũng không nghe thấy, hễ là
chuyện liên quan đến địa điểm thì đều sẽ bị hệ thống tự động làm nhiều.”
“Tôi chỉ có thể nói cho các cô biết là khoa học kỹ thuật ở đây còn phát triển hơn cả ở trường.

Nhưng tính bảo mật
cũng nghiêm ngặt hơn, hoàn toàn không giao lưu với thế giới bên ngoài.

Tôi vô tình lạc vào đây, không có giấy
thông hành, đến bây giờ vẫn chưa ra được.”
“Bị làm nhiều ư?” Doanh Tử Khâm hơi híp mắt: “Anh nói đi.”
“Được, lão cổ hủ, cô là người nước Hoa nên tôi sẽ nói tiếng của các cô.” Norton hơi nhướng mày, nói ra một cái tên
bằng tiếng Trung.
Nói xong, hắn hỏi: “Có nghe được không?”
Phó hiệu trưởng lắc đầu: “Không nghe được, hiệu trưởng, mấy chữ sau của ngài bị mất tiếng rồi.”
“Thấy chưa?” Norton không lấy làm bất ngờ: “Vậy đổi ngôn ngữ khác đi, tiếng Latinh nhé.”
Hoàn toàn yên tĩnh.
“Vẫn không nghe được à? Thử tiếng Do Thái xem.”
Vẫn không có bất cứ âm thanh gì.
Phó hiệu trưởng nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Norton đã dùng đến mấy chục thứ tiếng để nói rốt cuộc hắn đang ở đâu.
Ánh mắt Doanh Tử Khâm dần trở nên sâu xa, cô gõ một cái lên mặt bàn, cất giọng bình tĩnh: “Dùng tiếng luyện
kim.”
Giới luyện kim có một loại ngôn ngữ chuyên dùng, chỉ có luyện kim thuật sự mới có thể dùng được.
Tiếng luyện kim còn khó nói hơn cả tiếng Latinh, người bình thường có học cũng không thể đọc được chữ viết của
hệ thống ngôn ngữ này.
Chỉ những người có thiên phú luyện kim mới có thể học tiếng luyện kim.
Những tiếng luyện kim chỉ dành riêng cho giới luyện kim, không truyền ra ngoài.
Khoa luyện kim của Đại học Norton được mở ra là vì lần đầu tiên đến giới luyện kim, Norton đã học được một ít
tiếng luyện kim cơ bản.
Nhưng sau khi ra ngoài, hắn đã tự mình tìm ra cả hệ thống tiếng luyện kim.
Cái danh kẻ điên thiên tài luyện kim không phải chỉ nói cho vui.
“Không được.” Norton khẽ nhún vai, hai mắt lấp lánh: “Nếu cô không tin thì tôi nói cho cô nghe thử.”
Hắn hơi dừng lại rồi mới chậm rãi lên tiếng.
Một chuỗi ngôn ngữ rất cổ được bật ra từ miệng hắn, thiêng liêng mà cực kỳ sâu xa khó hiểu.
Phó hiệu trưởng không hiểu gì nhưng ông ấy nghe ra được, phía sau lại có một đoạn bị mất tiếng.
Thậm chí ngay cả tiếng luyện kim cũng không được à?!
Doanh Tử Khâm hơi cụp mắt cất giọng hờ hững: “Hệ thống này đã ghi nhận tất cả ngôn ngữ chỉ cần nhắc đến tên
địa điểm, hệ thống sẽ tự động kiểm tra, tiến hành che giấu.

Không phải là chương trình quá khó nhưng rất phức
tạp.”
“Được đấy lão cổ hủ, cô biến mất lâu như vậy mà bây giờ còn hiểu về máy tính hả?” Norton sờ cằm, lịch sự đề nghị:
“Củng cố tường lửa phòng vệ cho trường đi, cô thấy thế nào?”
Doanh Tử Khâm ngước lên nhìn hắn, không thể nhìn ra cảm xúc vui buồn trong mắt cô.
Ỗ“À à hiệu trưởng…” Phó hiệu trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán: “Cô ấy đã củng cố rồi.”
“Ồ… Vậy thì tốt.” Norton lập tức xin lỗi, nói thay đổi là thay đổi ngay: “Xin lỗi xin lỗi, cô đúng là lão đại của tôi.”
Hắn và Xander không giống nhau.

Xander là một thằng nhóc chạy theo chân người lớn.
Hắn gọi Doanh Tử Khâm là lão đại và sẵn sàng chấp nhận thua cuộc.
Chỉ có cường giả mới đáng để hắn đi theo.
“Không phải lúc nào ở đây cũng có tín hiệu, hơn nữa cũng có nhiều người thường xuyên giám sát.

Khó khăn lắm tôi
mới tìm được một cơ hội để liên lạc với các cô.” Norton dựa vào ghế, ngước mắt lên, cười nói: “Lão cổ hủ, tôi sẽ dò
đường cho cô trước, thực lực của cô chưa khôi phục phải không?”
Doanh Tử Khâm trầm mặc, mấy giây sau, cô mới lên tiếng: “Anh ngồi yên đi.”
Cô nhắm hai mắt lại, trong chốc lát, năng lực thần toán hoàn toàn được khởi động.
Mấy phút sau, Doanh Tử Khâm mở mắt, ánh mắt cô trở nên sâu xa hơn.
Quả nhiên vẫn không bói ra được.
Doanh Tử Khâm lại lấy máy tính bên cạnh, bắt đầu kiểm tra nguồn tín hiệu.
Ngay sau đó, một khung thoại màu đỏ bật ra.
“Không thể tìm được tọa độ.”
Nơi đó giống như giới cổ võ, là một thế giới độc lập nên không thể nào xác định được.
Nhưng ngược lại, đây không hoàn toàn là một tin tức xấu.
Chí ít cô đã có thể xác định, những hacker từng tấn công Đại học Norton, Tập đoàn Venus và cô đang ở cùng một
nơi với Norton.
Bao gồm cả thế lực có dấu hiệu là một hình đầu lâu màu đen.
Đó là nơi cô và Phó Quân Thâm vẫn luôn muốn tìm.
“Sắp mất tín hiệu rồi, tôi cúp máy trước nhé.” Norton vừa nói vừa rời khỏi cuộc trò chuyện video.
Cuộc họp trực tuyến chỉ còn lại phó hiệu trưởng và Doanh Tử Khâm.
Thấy sắc mặt cô gái trắng nhợt, phó hiệu trưởng lo lắng hỏi: “Cô thật sự không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Doanh Tử Khâm khẽ day day huyệt Thái Dương: “Chắc tôi chưa nói với các ông là tôi có một
đoạn ký ức thiếu sót.”
Cô ngại phiền phức vứt bỏ “trái tim” kia, đó không chỉ là nơi chất chứa tình cảm mà còn là một phần nguồn gốc sức
mạnh của cô.
Sau khi vứt bỏ, cô không thể nào cảm nhận được bất cứ cảm xúc gì nữa, còn khuyết mất một phần ký ức, quên mất
vài chuyện liên quan đến chính bản thân mình.
Dưới sự giúp đỡ của Phó Quân Thâm, Ôn Thính Lan và Ôn Phong Miên, tình cảm của cô đã được đánh thức, còn
ký ức thì chắc phải chờ đến khi cô tìm lại được “trái tim” thì mới có thể khôi phục.
Nhưng ngay cả cô cũng không biết mình đã vứt “trái tim” đi đầu.
Chuyện liên quan đến bản thân cô, cô lại không thể nào bói ra được.
Vốn dĩ cô cho rằng đoạn ký ức này có liên quan đến thế giới tu linh mà trước kia cô sống, nhưng bây giờ lại có vẻ
như nó bắt nguồn từ Trái đất.
Phó hiệu trưởng lập tức căng thẳng hẳn lên: “Vậy cô…”
“Đừng lo lắng.” Doanh Tử Khâm bình thản nói: “Norton nói không sai, hắn dò đường trước.”
Phó hiệu trưởng rất tán thành: “Hiệu trưởng đã ở đó gần hai năm mà không xảy ra chuyện gì.

Tôi đoán với trình độ
mặt dày của ngài ấy, nói không chừng đã xâm nhập được vào nội bộ rồi.”
Đương nhiên những lời này ông ấy không dám nói thẳng trước mặt Norton.
Ông ấy sợ mình sẽ bị lôi ra giải phẫu.
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Em trai tôi giao cho các ông đấy, nó không thể xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Phó hiệu trưởng nghiêm túc gật đầu: “Chắc chắn rồi.”
Cuộc trò chuyện hoàn toàn kết thúc.
Doanh Tử Khâm vẫn ngồi trên sô pha.
Cô với lấy một tờ giấy bên cạnh, đè vào khóe môi.
Tờ giấy nhanh chóng ướt đẫm, loang lổ vết máu.
Lần này bởi vị trí của Norton còn ảnh hưởng lớn hơn cả lúc cô thay đổi kiếp số cho Thương Diệu Chi.
Năng lực thần toán của cô bị niêm phong một lần nữa rồi.
Không phải bởi vì Norton mà là vì nơi hắn đang ở.
Doanh Tử Khâm uống một ngụm nước, đá Jason ra ngoài sau đó quay về phòng ngủ.
Ngày thứ hai sau khi cuộc họp kết thúc, Đại học Norton đã phái bộ phận hành động, đích thân đi bắt Jason và Juan
về.
Bộ não của Juan bị độc của con rắn nước xâm nhập, thần kinh vẫn còn đang hỗn loạn, khả năng 80% là cậu ta sẽ
không bao giờ bình phục được nữa.
Trừ phi thật sự mời được cổ y dùng phương pháp châm cứu ép chất độc trong não cậu ta ra.
Ôn Thính Lan loáng thoáng biết phó hiệu trưởng rất sợ Doanh Tử Khâm, nhưng cậu thực sự không biết cô lại có thể
trực tiếp khiến cả gia tộc Herschel sụp đổ.
Đương nhiên, chuyện gia tộc Herschel có ý định nổi loạn sẽ không thể nói với các sinh viên.
Ôn Thính Lan cũng sợ cậu lại mang đến phiền phức và tổn thương cho Doanh Tử Khâm, thở dài nói: “Chị, em ở lại
đón Tết với chị và bổ xong rồi mới đi nhé.”
Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Được.”
Cô sẽ không nói cho Ôn Thính Lan biết rất có thể Ôn Phong Miên sẽ bắt cậu cùng đi làm thí nghiệm.
Đương nhiên Adele cũng ở lại, cô ấy còn chưa ăn hết những món ngon ở Đế độ này.
Ôn Thính Lan đành phải dẫn Adele ra ngoài ăn tiếp.
Lúc này, Doanh Tử Khâm nhận được hai tin nhắn.
[Mận nhỏ chăm chỉ lướt Internet: Doanh tiểu thư, nói cô nghe một tin tốt nè.

Thông tin thân phận của cô được các
sư tổ của Thiên Y môn coi trọng, cô có cơ hội được nhận làm đệ tử.

Ngoại trừ tiểu thư Thanh Gia, cô là người đầu
tiên đấy!]
[Mận nhỏ chăm chỉ lướt Internet: Còn nữa, gì nhỉ, phiền cô giúp tôi nạp tiền điện thoại với [Xấu hổ], tôi cho cô dược
liệu!]
Doanh Tử Khâm: “…”
Cô vô cảm mở WeChat, giúp Lý đường chủ nạp tiền điện thoại xong bèn chụp ảnh màn hình tất cả các bước nạp
tiền, gửi đi.
[Sau này tự nạp.]
Bên này, Phó Quân Thâm cũng đã giải quyết xong việc của Tư Pháp đường rồi quay về.
Doanh Tử Khâm đặt điện thoại xuống, sau đó chìa tay ra: “Ra ban công.”
Phó Quân Thâm đến gần, cúi xuống bế cô gái lên một cách vững vàng.
Anh cúi đầu, ghé sát vào mặt cô: “Sao tự nhiên lại lười thế này, em không nghỉ ngơi đủ à?”
“Ừ.” Doanh Tử Khâm dựa vào vai anh, hơi khép mi: “Em không muốn tự đi.”
“Được, cho em coi anh là công cụ di chuyển, sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào.”
Ánh nắng ngoài ban công rất đẹp, ấm áp mà không chói mắt.
Phó Quân Thâm đặt cô ngồi lên chiếc ghế tựa bên cạnh bồn hoa rồi anh cũng ngồi xuống: “Bên phía ông Mục
chuyển lời đến, nói là giao thừa chúng ta tạm thời không đến nhà họ Mục nữa.”
Anh hờ hững: “Để đỡ phải gặp người không nên gặp.”
Vừa rồi Mục Hạc Khanh nói với anh rằng một tên vệ sĩ của Mộng Thanh Tuyết cứ luôn lảng vảng xung quanh nhà
họ Mục.
Hắn là đang theo dõi anh.
Thế nên thời gian này anh sẽ không đến nhà họ Mục nữa.
Doanh Tử Khâm không bộc lộ cảm xúc gì, cô ngáp một cái: “Thế thì đến tiệc đêm giao thừa đi, em có vé.”
“Ừ.” Phó Quân Thâm gật đầu: “Tặng cho ông Mục mấy vé nữa, chắc ông ấy cũng không muốn ở nhà họ Mục đâu.”
***
Giới cổy,ThiênYmôn.
“Cổ thầny,đây là tư liệu thành viên Đạn Minh gửi tới.”Quản sự cung kính:“Bên phía Tề lão có tiểu thư Thanh Gia.Ngài vẫn chưa
nhận học trò nên Tề lão mới gửi tư liệu cho ngài.”
“Cũng được thôi.”Cổ thầnyvuốt râu,kiêu ngạo nói:“Bảo cô
không.”
“Nếu không hợp thì năng lực luyện thuốc có giỏi đến đầu tôi cũng không nhận.”.
Đích thân tới gặp tôi đề tôi xem cô ta có thích hợp học chậm pháp.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play