Vẻ mặt giận giữ của Triệu Thái Lai lập tức cứng lại, hắn ta nghẹn đến mức gương mặt tuấn tú trắng nõn đỏ bừng, trong mắt tràn ngập lửa giận thẹn quá hóa giận.

Tô Cẩm Mạt lại nhìn về phía Lý Thần, hỏi: "Công tử còn chưa trả lời Cẩm Mạt, vì sao ngươi có được vật này?"

Lý Thần lại không đáp lời nàng, nói: "Nếu Cẩm Mật tiểu thư biết vật này, như vậy đã chứng minh lời nói của ta không sai?"

Tô Cẩm Mạt khẽ cần đôi môi đỏ mọng, cho dù ngọc bội Lang Gia là thật, nhưng trước mặt mọi người, bảo một cô gái trong sạch như nàng sao có thể thừa nhận Lý Thần quả nhận nhận lệnh phụ thân tới cưới mình, như vậy sao được?

Lý Thần khẽ cười một tiếng, truy hỏi Cẩm Mạt: “Ngươi cảm thấy ta thế nào?

"Chẳng ra sao cả."

Tô Cẩm Mạt lắc đầu nói: "Ta và ngươi mới gặp nhau, vẻ ngoài thoạt nhìn không tệ, nhưng muốn cưới ta, còn chưa đủ”

"Phải có tư cách gì mới có thể lấy ngươi?" Lý Thần hỏi

Tô Cẩm cười yếu ớt, nói: "Lần đầu tiên gặp mặt tiểu nữ đã hỏi câu này, công tử không cảm thấy đường đột sao?"

"Cũng không đường đột, dù sao lúc ta tới đã nói, lăn này ta tới, đích xác là vì cưới vợ” Lý Thần nghiêm. túc nói.

Tô Cẩm Mạt nháy mắt mấy cái, nói: "Phu quân của ta, phải văn võ song toàn, tài giỏi đệ nhất thiên hạ.”

“Hắn phải có dung mạo giống như Phan An, cũng phải có tài phú ngập trời, càng phải có quyền hành trên vạn người, hơn nữa phải hợp với chí của ta, thông minh tài tình.”

Lý Thần nghe vậy, cười nói: "Yêu cầu của ngươi cũng không thấp."

Tô Cẩm Mạt mím môi cười, nói: "Đã như vậy, công tử có biết khó mà lui không?"

Lý Thần cười ha ha, nói: "Ngươi có biết yêu cầu của ta không?"

Tô Cẩm Mạt nói: "Rửa tai lắng nghe”

Lý Thần nói: "Có thể lọt vào mắt ta là được.”

Tô Cẩm Mạt nghe vậy, lần đầu tiên lộ ra thần thái kinh ngạc nhìn Lý Thần trước mặt.

Suy nghĩ một lát, Tô Cẩm Mạt nói: "Yêu cầu này, có thể rất thấp, nhưng nếu nói là cao, vậy yêu cầu này còn cao hơn cả của Cẩm Mạt, công tử thật đúng là giảo hoạt.”

"Cẩm Mạt tiểu thư, vừa vặn có thể lọt vào mắt ta." Lý Thần còn nói thêm.

Tô Cẩm Mạt nghe vậy cũng cười rộ lên: "Nói như vậy, Cẩm Mạt còn rất vinh hạnh?”



Thấy hai người ngươi tới ta đi tán tỉnh lẫn nhau, "Triệu Thái Lai không chen vào được vừa hận vừa ghen tị, cân răng nói: "Nơi này là hội thơ, không phải chỗ ngươi ăn nói linh tinh. Người ngồi đây đều là tài tử ưu tú nhất kinh thành, có bản lĩnh thì lấy Đăng Vương các làm đề, viết một bài thơ!

Ánh mắt hắn âm độc, Triệu Thái Lai cười lạnh nói: "Chỉ sợ trong đầu tên bao cỏ như ngươi không có một chút mực nước, viết cũng không viết ra được cái gì”

Tô Cẩm Mạt hứng thú nhìn Lý Thần, nói: "Công tử có dám không?"

Lý Thần cười một tiếng, cất cao giọng nói: "Cẩm Mật tiểu thư nói, người thông minh tài tình mới xứng với ngươi, vậy thì có gì không dám”

"Bút mực, tới."

Thấy Lý Thần dám nhận, Triệu Thái Lai cười gần nói:“Được, ngươi muốn bút mực thì cho ngươi, xem ngươi có thể giả vờ tới khi nào, đợi Cẩm Mạt tiểu thư nhận ra ngươi chẳng qua chỉ là một tên bao cỏ, chúng ta nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt!”

Dứt lời, bên cạnh nhanh chóng có người đưa lên giấy và bút mực.

Lý Thần đứng trước án đài, đối mặt với giấy phút, nhưng lại không hề động bút.

“Làm sao, không viết ra được sao? "Triệu Thái Lai cười lạnh nói.

Bên cạnh có người cười nhạo nói: "Có lẽ đang suy nghĩ những thứ đọc qua trong sách trước kia, xem có câu nào có thể sao chép."

"Ha ha”

Bên trong đám người vang lên một tràng cười vang.

Dường như mỗi người đều đang chờ xem Lý Thần mất mặt xấu hổ.

Lý Thần không để ý đến bọn họ, nhìn về phía Tô Cẩm Mạt, nói: "Không biết Cẩm Mạt tiểu thư có nguyên ý mài mực cho ta không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play