Một cước này, Lý Thăn nén giận đá ra, Từ Cửu An thân thể mập mạp, chừng 200 cân, nhưng vẫn bị Lý Thần đạp đến người ngã ngựa đổ, kêu thảm thiết nằm ngã xuống đất.

Cho dù bả vai đau nhức kịch liệt, nhưng Từ Cửu An không dám có chút oán khí nào, vội vàng xoay người đứng lên, run rẩy quỳ gối trước mặt Lý Thần, mạnh đập trán xuống mặt đất giọng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở: "Vĩ thần đáng chết, vi thăn đáng chết, xin thái tử gia bớt giận, xin thái tử gia bớt giận!"

"Bớt giận dữ!?"

Lý Thần giận quá hóa cười, chỉ vào Từ Cửu An quát lớn: "Thiên hạ này dân chúng lăm than, bao nhiêu người cơm không có mà ăn, ngươi lại ăn đến tai to mặt lớn, vừa nhìn liền biết là tham quan, lá gan bây giờ lại lớn đến mức dám chặn giết kho bạc, ước chừng bốn trăm vạn lượng, tội nghiệt như thế, bổn cung lột da cả nhà ngươi xuống cũng không giải hận!"

Sắc mặt Từ Cửu An trắng bệch, kinh hoảng nói: “Thái tử gia minh xét a. Vi thần béo là trời sinh, uống nước cũng béo, cho dù ngày thường ăn nhiều một chút, nhưng tuyệt đối không dám dòm ngó tới kho bạc, vi thần không có lá gan đó, cầu thái tử gia minh xét!"

Từ Cửu An nói xong, khóc lóc ôm lấy đùi Lý Thần.

Lý Thần chán ghét đến cực điểm, một cước đá văng Từ Cửu An, lạnh như băng nói: "Đường áp giải chỉ có ngươi và Từ Trường Thanh biết, ngươi nói không quan hệ gì với ngươi, đó chính là Từ Trường Thanh ăn cây táo rào cây sung?"

Từ Trường Thanh bỗng nhiên biến sắc, lập tức quỳ xuống nói: 'Lòng thần, nhật nguyệt chứng giám, tuyệt không dám có ý niệm đại nghịch bất đạo như thế trong đầu, nếu thần thật sự làm như vậy, người đầu tiên chết chính là thần, thần chắng lẽ không phải là tự tìm đường chết?"

Lúc này, đầu óc Lý Thần cảng ngày càng thanh tỉnh.

Hắn đã loại bỏ hiềm nghỉ của Từ Trường Thanh ngay từ đầu.

Không có gì khác, hiềm nghỉ của Từ Trường Thanh thật sự quá lớn, nhưng hắn không ngu xuẩn đến mức đi tự trộm, kho bạc xảy ra vấn đề, ước chừng bốn trăm vạn lượng, cho dù là lúc quốc khố tràn đầy cũng là đại án lớn, huống chỉ hiện tại tài chính triều đình trống rỗng, mất đi bốn trắm vạn lượng, mình tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, Từ Trường Thanh không có lý do gì làm như vậy.

Từ Cửu An thật ra có khả năng này, cho nên Lý Thần mới trực tiếp lừa hẳn, nhưng trước mắt xem ra, Từ Cửu An tựa hồ cũng không có lá gan này.

"Khố Ngân vừa mới vận chuyển ra huyện Thông đã bị cướp bóc, nếu không có nội gián, vậy tuyệt đối không có khả năng, nếu các ngươi không thể tự chứng mình trong sạch, như vậy phải chịu trách nhiệm bắt ra kẻ nội gián này, nếu không, hai người các ngươi chờ bị bản cung di cửu tộc”

Ánh mắt Lý Thần lạnh như băng, mặc dù hẳn biết hai người này xác suất lớn là vô tội, nhưng vậy thì như. thế nào?

Cũng không thể để thái tử như hắn tự mình đi Thông huyện tra án.

"Trước tiên bắt đầu từ huyện nha Thông huyện, phàm là quan sai, nha dịch, binh sĩ, từng người thẩm vấn, nói không ra liền giết sạch, bản cung cũng không tin, dưới sự uy hiếp của tính mạng bản thân, còn có người tử thủ lấy số tiền nhất định không tiêu ra được”

Lý Thần nói xong, quát lớn: "Người đâu!"



Phía sau hắn, lập tức có một nam nhân trung niên quỳ gối trước mặt Lý Thần.

Người này là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Đông Hán Trần Thông, địa vị gần với Tam Bảo của Hán công, thường, ngày chủ yếu phụ trách bảo hộ bên người Lý Thần, nếu Tam Bảo không có ở đây, hãn cũng sẽ tạm thời thay thế chức trách của Tam Bảo chờ Lý Thần hạ lệnh.

"Phái Cẩm Y Vệ và Từ Cửu An cùng đi Thông huyện, vây quanh toàn bộ huyện nha, có người phản kháng, giết chết bất luận tội."

Trần Thông ôm quyền, trầm giọng nói: "Mạt tướng tuân chỉ"

"Còn có Hộ bộ."

Lý Thần nhìn chăm chăm Từ Trường Thanh, nói: "Ngươi mang một nhóm Cẩm Y Vệ qua đó, phàm là người liên quan tới việc này, toàn bộ giam giữ bắt đi thẩm tra, không thể có một con cá lọt lưới, nếu không sẽ lấy đầu của ngươi để góp cho đủ số.

Từ Trường Thanh cùng Từ Cửu An đồng thời dập đầu, "Vi thần tuân mệnh, vi thần tuân mệnh!"

Lý Thần tin tưởng bọn họ, dưới tình thế nguy hiểm tính mạng, sẽ dốc hết toàn lực mà làm việc.

Sau khi đuổi hai người đi, Lý Thần nói với Trần Thông: "Ngươi lại phái thêm mấy người am hiểu tra án, đi điều tra cẩn thận, tìm một chút dấu vết để lại, bốn trăm vạn lượng bạc, muốn khiến chúng biến mất trong khoảng thời gian ngắn là chuyện không thể nào, cho nên hãy cho người đi tìm phụ cận, kho bạc vận chuyển không được bao xa, tra xét cho bổn cung, đào ba thước đất, có tin tức lập tức báo cáo bổn cung.”

Trần Thông cung kính nói: 'Mạt tướng lĩnh mệnh, chỉ là, chuyện lớn như thế, sợ rắng liên lụy không nhỏ"

Lý Thần nắm chặt ngọc bội trong tay, cười lạnh nói: "Mặc kệ liên lụy tới người nào, đều bắt lại, có bổn cung ở đây, không lật được trời."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play