Lòng Lý Thần trầm xuống, hắn biết Hoàng đế đang kiểm tra mình.

Đời trước thể hiện chẳng ra gì cho nên tới cuối đời Hoàng đế Đại Tần cũng không dám giao gánh nặng giang sơn này lên vai hắn.

Giờ phút này, biểu hiện của hắn sẽ quyết định vận mệnh của chính mình.

“Triều chính khó khăn, bên ngoài loạn, bên trong tan.”

Lý Thần tổng hợp ký ức đời trước, kết hợp với tri thức lịch sử mình được học về các triều đại trong lịch sử trước khi xuyên qua, sau đó nói: “Người Hồ xâm lăng, Khuyển Nhung, Nữ Chân, Hung Nô, còn có cả bộ tộc Mông Cổ chạy chốn trên thảo nguyên, tất cả những kẻ đó đều mong Đại Tần ta sụp đổ.”

“Nội tan có Phiên vương hùng bá một vương, phàm là hoàng thân quốc thích được phong hầu đều độc thưởng xuất thuế nơi đất phòng, quyền hành bành chướng, quả thực là vô pháp vô thiên, tông thất tự trang bị binh lính, đúng là họa lớn của giang sơn.”

“Ở địa phương các nơi quan lại tham ô hoành hành, đại thần triều đình kết bè kết cánh vì tranh đoạt quyền lợi không màng an nguy của xã tắc, dục vọng che mờ đôi mắt, đúng là nên giết.”

“Đồng thời thiên tai liên miên, ngàn dặm phương bắc đất đai khô hạn cằng cỗi, phương nam lũ lụt lan tràn, bá tánh đổi con cho nhau ăn, vô số nạn dân bị ép vào rừng làm cướp, tà giáo phản quân các nơi liên tục không dứt, phú hào nơi địa phương ngầm cấu kế với tà giáo, phản quân, âm mưu cướp lấy xã tắc, đúng là nhà không phải nhà, quốc không phải quốc.”

Mỗi một câu của Lý Thần cứ như cầm dao chọc thẳng vào tim.

Trước long sàng chỉ có Hoàng đế Đại Tần và thái giám Tam Bảo của Đông Xưởng, gương mặt thái giám Tam Bảo cực kỳ đặc sắc, lời này bất kể là ai nói cũng lời đại nghịch bất đạo, nhất định sẽ bị kéo ra ngoài chém đầu.

Nhưng Hoàng đế Đại Tần nghe xong trên xương mặt trắng bệch lại ửng hồng.

“Tốt! Rất tốt!”

Đại Tần Hoàng đế vốn đang hấp hối bỗng hô to lên.

Ông nhìn Lý Thần bằng ánh mắt vui mừng nói: “Trẫm biết ngay trẫm không có chọn sai người.”

“Tam Bảo, tuyên chỉ.”

Thái giảm Tam Bảo khom người lạy một cái, sau đó lấy ra một đạo thánh chỉ đã được chuẩn bị sẵn, đối mặt với phi tần hậu cung, quần thần văn võ cao giọng nói: “Tuyên thánh chỉ.”

Người trong phòng vẻ mặt phức tạp, ánh mắt lập lòe, nhưng tất cả đều lấy Triệu Huyền Cơ và Hoàng hậu Triệu Thanh Lan dẫn đầu quỳ xuống tiếp chỉ.

Thái giám Tam Bảo giũ thánh chỉ ra, cao giọng nói: “Phụng thiên thừa vận, chiếu rằng: Từ lúc trẫm kế vị định niên hiệu tới nay cũng đã mười chín năm, giang sơn triều chính cùng thâm cung khiến trẫm ngủ không yên, ngày cũng không dám mệt, mà nay sức khỏe xuống dốc, cảm thấy quốc sự đúng là tốn sức, nhưng gia nghiệp tổ tiên để lại, giang sơn xã tắc không thể không có chủ, may có các danh thần cùng với Hoàng Thái tử đã tròn mười lăm, khí chất lan xa, tài năng đức độ, kiêm chức trong ngoài, chiến sự hiểu rõ, có thể gánh vác được giang sơn này trên vai, có thể giúp trẫm nối tiếp cơ đồ của tổ tiên, trẫm quyết tất cả sự vụ to lớn trong ngoài, triều đình trên dưới, quân tình biên cương đều nghe lời của Hoàng Thái tử, khâm thử.”

Một tờ thánh chỉ định Thái Tử Lý Thần kế vị, Hoàng đế Đại Tần đích thân trao binh quyền tối cao vào trong tay Thái tử.

Lý Thần là người thứ nhất dập đầu tạ ơn: “Nhi thần tiếp chỉ, tạ ơn Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Ngay sau đó, bất kể là tình nguyện hay không, văn võ triều thần và phi tử hậu cung, hoàng tử thân thích toàn bộ quỳ xuống tiếp chỉ.

“Chúng thần tiếp chỉ, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Sau khi Lý Thần nhận thánh chỉ, Hoàng đế Đại Tần càng suy yếu hơn.

Ông nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Trẫm mệt rồi, các ngươi đi ra ngoài đi, đi ra ngoài hết đi.”

“Nhi thần tuân chỉ.”

Lý Thần hành lễ một cái, sau đó đi cùng chúng thần và phi tần rời khỏi Càn Thanh cung.

Nhưng chỉ có một người là la lên.

Trần Hoài Chí chửi ầm lên nói: “Nhất định là Hoàng thượng bệnh tới mất trí, lại để Thái tử quản lý quốc sự, phẩm tính Thái tử bại hoại như thế sao có thể quản lý được? Lão thần muốn gặp mặt Hoàng thượng, trần thuật lại chỗ không ổn, trăm triệu không thể giang sơn xã tắc bị hủy hoại!”

Triều thần không có ai lên tiếng, tất cả đều nhìn Lý Thần như muốn xem thử phản ứng của hắn.

Lý Thần lẳng lặng nhìn Trần Hoài Chí đang nhảy nhót lung tung, bước tới trước mặt ông ta.

Trần Hoài Chí nhìn gương mặt Lý Thần lạnh lùng, sự tự tin bỗng chốc bay biến, nhưng ngay sau đó ông ta lập tức chắc chắn Lý Thần không có căn cơ trong triều, mà bản thân lại là phụ tá đắc lực của Triệu Huyền Cơ, cho nên Thái tử giám quốc (tạm thời quản lý) cũng không dám đắc tội chính mình.

Nghĩ nhưu thế, Trần Hoài Chí lập tức đắc ý.

“Phụ hoàng đã mệnh bổn cung giám quốc, trong thánh chỉ cũng viết rõ ràng, đại sự triều chính, bất kể là quân, chính, dân sinh, tất cả mọi chuyện thấy bổn cung như thấy phụ hoàng, ngươi biết chuyện này có nghĩa gì không?” Lý Thần mở miệng nói.

Mí mắt Trần Hoài Chí giật giật, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là Hoàng Thượng hoa mắt ù tai, nhất thời bị ngươi lừa gạt, chờ lão thần gặp được Hoàng Thượng, nói rõ sự bất lợi, Hoàng Thượng nhất định sẽ phế ngôi vị Thái tử này của ngươi, chứ đừng mơ tới giám quốc…”

Trần Hoài Chí nói còn chưa xong Lý Thần đột nhiên rút một cây đao từ eo của Cẩm Y Vệ bên cạnh.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất trong đời này vung đao lên, lưỡi đao nhuốm đầy sát khí, mũi đao lạnh băng xoẹt qua cổ Trần Hoài Chí chỉ để lại một vết rạch đỏ thắm.

Mau, quá mau.

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới Lý Thần sẽ tự mình giết người, còn lại giết một cách tàn nhẫn quả quyết như vậy.

Trần Hoài Chí trừng lớn mắt, chờ tới lúc ông ta phản ứng lại được thì máu đã trào ra từ cổ.

Trần Hoài Chí che cổ của mình, hai mắt nhìn chằm chằm Lý Thần như muốn nứt.

Ông ta không nghĩ tới bản thân mình là đại học sĩ Văn Uyên Các, là người trong Nội Cac, là phụ tá giúp Hoàng đế quản lý triều chính, trên dưới triều có ai dám chọc, có ai dám bất kính, cho dù Hoàng đế muốn giết ông ta cũng phải tìm ra một tội danh chính đáng, bằng chứng như núi sau đó trải qua tam tư hội thẩm mới có thể định tội chính mình, thế mà ở đây, ông ta lại bị Lý Thần bỏ qua tất cả mọi chuyện tự mình giết.

Dòng máu ấm nóng bắn lên cửa điện, bắn tới trên mặt và quần áo của Lý Thần, Trần Hoài Chí ngã ngữa ra sau, dưới thân máu chảy thành vũng, mắt thấy là sống không nổi.

Lý Thần chống đao, mũi đao nhẹ nhàng chạm mặt đất, máu tươi chảy dọc theo lưỡi đao xuống tạo thành vũng máu nhỏ trên mặt đất.

“Chuyện này có nghĩa là, lời của bổn cung là thiên mệnh, muốn giết ngươi chỉ là chuyện như trở bàn tay.”

Máu trên thân đao và trên người khiến hắn đang khoác phục sức Thái Tử trong bóng đêm như ma như thần.

Ánh mắt hắn chậm rãi lướt qua đám người, đối diện với ánh mắt Triệu Huyền Cơ, Lý Thần chậm rãi nói: “Triệu thủ phụ, ngươi cảm thấy người này có nên giết hay không?”

Triệu Huyền Cơ nhìn trên mặt Lý Thần tuấn tú trẻ tuổi còn dính vết máu, môi run lên, trầm giọng nói: “Người này dĩ hạ phạm thượng, không biết tôn ti, lại nghi ngờ thánh chỉ của Hoàng Thượng, xúc phạm Thái Tử, tội này đương nhiên là phải giết.”

Đây là người của Nội Các, Triệu Huyền Cơ là thủ phủ mà Trần Hoài Chí là đại học sĩ của Văn Uyên các đương nhiên ông ta phụ tá đắc lực của Triệu Huyền Cơ, nhưng vào trong buổi tối lạnh lẽo nhưng đầy sát khí này, lại bị Lý Thần mới làm giám quốc ước chừng một khắc giết chết.

Đối mặt với cục diện biến chuyển mạnh mẽ này, Triệu Huyền Cơ chọn tạm thời nhân nhượng.

Lý Thần lạnh lùng cười nói: “Rất tốt, lão thất phu này sớm muộn gì bổn cung cũng sẽ giết.”

Nói xong, ánh mắt Lý Thần đảo qua quần thần.

Đám thần tử khác bị ánh mắt Lý Thần đảo qua chỉ cảm thấy cổ lạnh người lạnh, giống như Thái tử giám quốc đang suy nghĩ xem tiếp theo lên lấy đầu ai.

“Lão thần, cáo lui.”

Triệu Huyền Cơ chắp tay, dẫn theo quần thần rời khỏi Càn Thanh cung.

Triệu Thanh Lan nhìn Lý Thần bằng ánh mắt phức tạp, sau đó dẫn theo phi tần và hoàng tử rời đi.

Bên ngoài Càn Thanh cung nhanh trong trở nên hiu quạnh.

“Thái Tử điện hạ, ngài hãy lau vết máu trên người đi.”

Thái giám Tam Bảo đã đi tới bên cạnh Lý Thần lúc nào, cung kính dâng lên một mảnh khăn tay nói.

Nhìn thấy thái giám Tam Bảo tản ra một loại hơi thở âm nhu, Lý Thần nhận lấy mảnh khăn kia lau vết máu đọng lại trên mặt, lạnh nhạt nói: “Làm phiền Đông Xưởng công công sai người kéo thi thể lão thất phu này ra ngoài cho chó ăn.”

Chẳng những muốn giết người, ngay cả thi thể cũng phải cho chó ăn.

Thái Tử này, đủ tàn nhẫn!

Thái giám Tam Bảo cung kính nói: “Vâng, nô tài tuân mệnh.”

Mũi đao dính vết máu gõ vào gạch vang lên âm thanh thanh thúy, Lý Thần nói: “Triều trên dưới không có ai phục bổn cung làm giám quốc, xưởng công định thế nào?”

Thái giám Tam Bảo cụp mi rũ mắt nói: “Nô tài là người không có gốc rễ, bất nam bất nữ không âm không dương, tất cả mọi thứ của nô tài là của hoàng gia, hoàng gia sai nô tài làm gì nô tài sẽ làm cái đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play