Tam Bảo thái giám nhiệt huyết sôi trào, nghe vậy cung kính lấy ra một quyển số sách, cao giọng đọc tuyên đọc: "Tội thần Trần Hoài Chí, số tài sản tịch thu tài sản trong phú tổng cộng hai trắm ba mươi vạn lượng, khế ước sáu trăm sáu mươi mẫu, khế ước gian hàng tám chỗ, khế đất mười sáu chỗ”
"Tội thần Trần Trí, tịch thu tài sản trong nhà tổng cộng bốn mươi tám vạn lượng, trong đó kiểm chứng có thứ thuộc đồ cổ trong cung, chữ họa, ngọc khí nhiều không đếm xuể,tra ra được từng dung quan hệ lợi dụng chức vụ trong hậu cung cho nên trộm cắp đem ra ngoài, có điền khế khác một trăm chín mươi lắm mẫu, thương khế ba chỗ, địa khế mười chín chỗ."
"Tội thần Ngụy Hiền, tịch thu chín mươi vạn lượng tài sản trong nội cung, trong đó thuộc về đồ cổ trong cung, tranh chữ, ngọc khí nhiều hơn cả, cũng cướp đoạt giống như cũ, còn có khế ước cửa hàng ba trăm hai mươi mẫu, khế đất tám chỗ."
"Tội thần Tiền Hàn tịch thu tài sản trong nhà tổng cộng một trăm tám mươi sáu vạn lượng, khế ước ruộng đất một ngàn ba trăm năm mươi mẫu, khế ước buôn bán hai trăm hai mươi chỗ, khế đất bốn mươi lăm chỗ."
"Còn hai nhà Hồ, Trần nữa, tổng cộng tịch biên tài sản một ngàn ba trăm vạn lượng, tổng cộng một vạn sáu nghìn tám trăm mẫu, khế ước buôn bán trải rộng chín trắm hai mươi nơi toàn quốc, khế đất ba tắm sáu mươi chín chỗ.”
Sau khi báo cáo hoàn tất, Tam Bảo cung kính đem sổ sách đưa đến trên bàn trước mặt Lý Thần, nói: "Tất cả tiền bạc, đều đã đưa vào quốc khố, tất cả mọi thứ qua lại, có sổ sách có thể tra, có thể làm theo”
Ánh mắt Lý Thần đảo qua trên người đám người Triệu Huyền Cơ vẻ mặt âm trầm, nói: "Chỉ là mấy người này, tổng cộng tịch thu tài sản không có gia sản đã có gần hai ngàn vạn lượng, đế quốc Đại Tân một năm thuế thu mới bao nhiêu tiền? Mấy con sâu hút máu quốc gia như thế, giết sai chỗ nào? Không những không sai, ngược lại giết chậm, giết ít"
Có hai ngàn vạn lượng này, hoàn toàn có thể bình ổn tai ương Tam Tỉnh, càng không nói tới những khế ước ruộng đất, khế đất, khế ước buôn bán kia, bản cung hỏi các ngươi, bản cung có gì sai chứ!? Nói đi!!"
Trước sự thật như sắt thép này, cho dù là Triệu Huyền Cơ lúc này ánh mắt cũng lập loè, càng không đề cập tới mấy người khác, trong lòng lạnh toát.
Đúng lúc này, Tam Bảo nhẹ giọng nói: "Khởi bẩm thái tử gia, nô tỳ lúc tra xét tài sản trong phủ Hồ gia, phát hiện Hồ gia quanh năm hối lộ cho Đại Lý Tự khanh Tôn Bá Lễ, hai người gửi thư qua lại, đã ước định con số và thời gian đút lót, động một cái là mấy vạn lượng bạc hơn mười vạn đưa vào phủ Tôn Bá Lễ, mà Tôn Bá Lễ thì vì trong quá trình che giấu kinh thương mà lũng đoạn thị trường, đánh giết đối thủ cạnh tranh, tất cả đều có chứng cứ có thể tra ra."
Hành động này của Tam Bảo, giết người tru tâm.
Tôn Bá Lễ quỳ ngoài cửa điện sắc mặt trắng bệch, cả kinh kêu lên: "Oan uổng quá! Thần oan uổng! Đó đều là nói bậy nói bạ, thần tuyệt đối không nhận hối lộ, xin thái tử điện hạ minh xét!”
Giờ phút này, Tôn Bá Lễ hận Tam Bảo cực kỳ, cũng cực kỳ hối hận trước kia mình vô duyên vô cớ đi trêu chọc tên hoạn quan này, làm cho hiện tại tên thái giám này trừng mắt trả thù mình.
Bản thân hắn biết chuyện nhà mình, biết rõ những thứ kia của mình, tuyệt đối không chịu nổi Đông Hán lục soát, vì thế hân lập tức hô lên với Triệu Huyền Cơ:
"Thủ phụ đại nhân, cứu ta!"
Lời này không nói còn đỡ, vừa nói liền đồng nghĩa thừa nhận mình chột dạ.