Nói xong, Lý Thần nhìn Từ Trường Thanh, thản nhiên nói: “ Hộ bộ hiện giờ thiếu một thượng thư, cơ hội, bản cung đã đặt ở trước mặt ngươi, nếu là làm xong, ngươi chính là Thượng thư đời tiếp theo, những chuyện này đều làm không xong, bản cung liền đổi người, ngươi hiểu ý tứ bản cung sao?”

Cảm xúc của Từ Trường Thanh dâng trào, quỳ xuống đất lớn tiếng nói: “Thần, nguyện vì điện hạ máu chảy đầu rơi!”

Từ xưa lợi ích động lòng người, huống chỉ là lĩnh hàm một bộ Thượng thư, Hộ bộ chủ quản tiền lương thiên hạ, quyền lực kia lớn hơn rất nhiều so với người thường tưởng tượng,

Sau khi đuổi Từ Trường Thanh đi, Lý Thần còn chưa kịp uống một ngụm trà, Tam Bảo liền tới.

“Điện hạ, Đông Hán nhận được tin tức, Sứ đoàn Tiên Triều Nguyệt đến kinh thành đang trắng trợn hoạt động ở chỗ các quan viên lớn trong kinh thành, hứa hẹn lợi nhuận lớn, muốn thúc đẩy đế quốc xuất binh Tiên Triều, giải quyết nguy cơ Đông Doanh xâm lấn.”

Bản tấu Tam Bảo khiến Lý Thần khẽ nhíu mày.

Trong thời điểm mấu chốt này, thế cục kinh thành vốn phức tạp, các thế lực rồng rắn hỗn loạn, dẫn dắt phát động toàn quân, hết lần này tới lần khác lại đến sứ đoàn Tiên Triều quấy đục nước...

“Bọn họ đến kinh thành bao lâu rồi?” Lý Thần hỏi.

Tam Bảo hồi bẩm: “Đã hơn nửa tháng, nguyên nhân là nửa năm trước Đông Doanh tập kích Tiên Triều, Tiên Triều đang nội loạn, thoáng cái trở tay không kịp cho Đông Doanh, trước mắt quốc thổ đã mất một phần ba, liền phái sứ đoàn đến đế quốc cầu cứu, nhưng long thể hoàng thượng bất an, cũng không triệu kiến bọn họ.”

“Có lẽ là bọn họ sốt ruột chờ đợi, trong nước Tiên Triều lại chiến loạn, bởi vậy liền trắng trợn tìm kiếm quan viên trong triều đình, thông qua hối lộ muốn đạt thành mục đích.”

Lý Thần hơi nheo mắt lại, nói: “Cũng tốt, bổn cung đang muốn chém đầu mấy người, vừa có thể lập uy vừa có thể tịch thu tài sản sung mãn quốc khố, đang lo không tìm được cơ hội và lý do, ngươi phái thám tử của Đông xưởng theo dõi sứ đoàn, bọn họ đi gặp ai, đưa bao nhiêu tiền, ghi chép lại chỉ tiết từng việc một, đợi lên men một thời gian ngắn, tích góp đủ đầu người, bổn cung một lần chém hết”

Tam Bảo cung kính đáp: “Nô tỷ tuân chỉ”

Đuổi tam bảo đi, Lý Thần khởi giá đến Càn Thanh cung.

Đại Hành Hoàng Đế vẫn nằm trên giường rồng mê man bất tỉnh.

“Thân thể phụ hoàng thế nào rồi?” Lý Thần hỏi thái y

“Thái y thở dài một hơi, nói: “Thân thể hiện giờ của hoàng thượng ngày càng kém, đoạn thời gian trước mỗi ngày còn có thể tỉnh táo một khắc, hiện tại hai ba ngày cũng chưa chắc có thể tỉnh lại”

“Còn có thể kiên trì bao lâu?” Lý Thần trực tiếp. hỏi.

Thái y lập tức quỳ xuống, nói: “Thái tử điện hạ, vi thần thật sự không thể trả lời ngài, bệnh tình đến mức này, y thuật đã là thứ yếu, chủ yếu vẫn là xem ý chí và... ông trời phù hộ.”

“Được rồi, bổn cung đã biết, lui xuống đi”

Lý Thần cũng không có quá mức trách móc thái y, sau khi để cho các thái y thối lui, Lý Thần ngồi xuống bên cạnh giường rồng.

Nhìn khuôn mặt tiều tụy của hoàng đế Đại Hành, Lý Thần không nói gì.

Hắn vốn là xuyên qua mà đến, đối với Đại Hành hoàng đế cũng không có tình cảm gì, thậm chí từ phương diện nào đó mà nói, Đại Hành hoàng đế không chết, mình sẽ không có cách nào đăng cơ... Chỉ là hiện tại, hắn cũng không có suy nghĩ bệnh tình của Đại Hành hoàng đế, mà là đang suy nghĩ buổi tối như thế. nào đối phó đám gian thương dùng tiền bạc trộm nước kia.

Những gian thương này, thừa dịp quốc lực đế quốc suy yếu, cấu kết với quan viên địa phương, cưỡng ép thôn tính thổ địa, lại dùng lợi ích lôi kéo chiến xa của những quan viên kia, hàng năm sớm đã hình thành một mạng lưới lợi ích phức tạp và kiên cố.



Lý Thần muốn động bọn họ, cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, thậm chí một thao tác không tốt, lập tức sẽ đưa tới triều đình phản phệ, đến lúc đó ngược lại không lợi chỉ có thiệt

Nhưng nếu không động, quốc khố không có tiền, liền không cách nào cứu trợ thiên tai, hơn nữa phóng túng bọn họ tùy ý làm bậy, cuộc sống của bách tính sẽ chỉ càng khổ.

Đến lúc đó giống như là một triều đại nào đó trước khi xuyên qua, dân chúng nghèo khổ, triều đình càng nghèo hơn, ngược lại là những tham quan ô lại và thương nhân kia, từng người đều mập đến chảy mỡ.

Đây là chuyện Lý Thần tuyệt đối không cho phép xảy ra.

Một màn suy tư này, trong mắt người khác, đều tưởng rằng Thái tử đang lo lẳng cho thân thể của Hoàng đế,

“Trần thái y, thái tử điện hạ thật sự là một lòng hiếu thảo”

Một thái y thấp giọng nói với đồng liêu.

Trần thái y chính là thái y trả lời câu hỏi của Lý Thần trước đó, ông thở dài một hơi, nói: “Ai nói không phải, từ xưa đế vương gia vô tình nhất, nhưng ta thấy thái tử lúc này ngưng trọng và lo lằng, cũng không phải ngụy trang ra, hoàng thượng con nối dõi đông đảo, nhưng đến cuối cùng, người thật sự quan tâm thân thể hoàng thượng, lại chỉ có thái tử”

Đồng bạn bên cạnh đều nhao nhao gật đầu, cho rằng mình đã nhìn trộm bí mật trong lòng Thái tử.

Ngay khi Lý Thần đang suy nghĩ ở Càn Thanh Cung, bên ngoài cung cũng không bình tĩnh.

Lôi Nặc chết giống như một tảng đá ở ném mặt hồ kinh thành, tuy rằng phong ba biến hoá kỳ lạ nhưng ít ra thoạt nhìn cũng coi như bình tĩnh,

Sóng gió do tảng đá này mang đến trong nháy mắt đã liên lụy đến thế cục khắp nơi trong kinh thành.

Triệu Huyền Gơ là người nhận được tin tức sớm nhất.

“Thủ phụ đại nhân, sau khi Lôi Nặc Sơn bị Thái tử chém, Hộ bộ Tả thị lang lập tức đi Đông cung, căn cứ vào tin tức do thám của chúng ta truyền đến, Từ Trường Thanh cùng Thái tử nói chuyện gần nửa canh giờ mới đi ra, nhưng cụ thể nói cái gì, hiện tại còn không biết”

Báo cáo cho Triệu Huyền Cơ là thông chính sứ kinh thành Thông chính tỉ Tiền Hàn, quan hàm chính tam phẩm, đến địa phương chính là quan to chủ chính, nhưng trước mặt Triệu Huyền Cơ, tư thái của Tiền Hàn rất thấp, khom người cúi đầu báo cáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play