Lời nói của Lý Thần khiến thân thể Triệu Thanh Lan cứng ngắc.

Lý Thần càng tới gần, gần đến mức hai người đã có thể cảm nhận được hơi thở của nhau rõ ràng.

Nội tâm Triệu Thanh Lan vô cùng giấy dụa, nàng ý thức được tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy.

Nhưng Lý Thần lại giống như hoàn toàn không sợ hãi, còn đang không ngừng được một tấc lại muốn tiến một thước.

Trong đại điện yên tĩnh tới quỷ dị.

Loại cảm giác như ăn trộm này, khiến cho Lý Thần cảm thấy kích thích gấp bội.

“Đây là cung Phượng Hi, nơi hoàng hậu ở, ngươi, ngươi thật sự không sợ chết?” Triệu Thanh Lan ngữ khí dồn dập, hạ thấp giọng đe dọa nói.

“Sợ chứ, sao lại không sợ chết, trên đời này không có ai không sợ chết cả”

Lý Thần hơi đứng dậy, dùng một tư thế rất có tính xâm lược đem Triệu Thanh Lan áp đảo trên ghế ngồi rộng lớn, cúi đầu nhìn nữ nhân mẫu nghỉ thiên hạ của mình, ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược.

Triệu Thanh Lan vừa kinh vừa sợ.

“Cho nên, chúng ta nhỏ giọng một chút”

Lời nói của Lý Thần khiến Triệu Thanh Lan xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Mà đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Cửu hoàng tử.

“Mẫu hậu, hình như nhỉ thần ở bên cạnh nghe được giọng nói của người, là có gì không ổn sao? Có cần nhỉ thần vào không?”

“Không! Không được tiến vào!”

Lý Huyền đột nhiên truyền đến âm thanh, Triệu Thanh Lan vốn đã vô cùng khẩn trương lập tức căng thẳng thân thể.

Lúc này toàn thân nàng đều đặt tâm tư vào chuyện Lý Huyền phát hiện ra chuyện này, cho nên không đề phòng Lý Thần lắm. Lý Thần lại giống như kiếm khách cao minh nhất thoáng cái đã nắm bắt được cơ hội khó có được này, hoàn toàn lấn thân đè lên, một đôi tay, đã lặng lẽ vươn vào khe hở quăn áo bên hông Triệu Thanh Lan.

Cảm giác cấm kỵ này khiến Lý Thần và Triệu Thanh Lan kích thích như bị điện giật.

Triệu Thanh Lan phần nhiều là nối giận.

Mà Lý Thần phần nhiều là đắc ý.

“Mẫu hậu, thật sự không có chuyện gì chứ?” Giọng nói lo lẳng của Lý Huyền lại truyền đến.

Triệu Thanh Lan giận dữ vô cùng.

Nàng chưa từng cảm thấy Cửu hoàng tử làm phiền người khác và nhiều chuyện như vậy.

Một bàn tay vững vàng đè lại cánh tay khiến nàng hận không thể chém kia, Triệu Thanh Lan còn ra vẻ trấn định nói: “Bản cung nói không có việc gì là không có việc gì, ngươi mau trở về ôn tập bài tập hôm nay!”

Lý Huyền ngoài cửa không biết vì sao, sự quan tâm của mình lại nhận lấy một lần răn dạy, hẳn nhất thời càng thêm sa sút, còn tưởng rằng là mình đi ti lễ giám xem tấu chương bị Lý Thăn bắt lấy, thế cho nên ngay cả hoàng hậu cũng có chút bất mãn đối với sự sơ ý của mình

Nghĩ như vậy, Lý Huyền càng sợ hãi hắn ấm ức đáp một tiếng, rời đi.

Cảm giác được ngoài cửa không còn người, Triệu Thanh Lan lúc này mới ngoài mạnh trong yếu mà nói với Lý Thần: “Ngươi đã đủ chưa!”

“Như thế nào lại đủ?”

Gương mặt Lý Thần kề sát mặt nàng, cảm thụ được cảm xúc vô hạn tốt đẹp kia, Lý Thần nghiêng đầu, trực tiếp trồng hôn lên.

Triệu Thanh Lan không biết Lý Thần muốn làm gì, nhưng động tác đột nhiên xuất hiện khiến nàng kinh hô một tiếng.

Muốn giãy dụa đấy Lý Thần ra, nhưng nàng chỉ có chút sức lực như vậy sao có thể đối kháng được với Lý Thần.

Triệu Thanh Lan không thể làm gì, bị Lý Thần đè chặt, mãi cho đến khi Lý Thần cảm thấy mỹ mãn từ cổ nàng ngẩng đầu lên.

Nhìn cái cổ trắng như tuyết, dâu tây đỏ tươi do chính mình tạo ra, Lý Thần hài lòng nói: “Đẹp hơn nhiều”

Triệu Thanh Lan không biết Lý Thần làm gì, giơ tay sờ cổ mình, nhưng chỉ sờ được một chút nước miếng Lý Thần lưu lại.

“Triệu Thanh Lan nổi giận cũng không biết lấy khí lực ở đâu ra đẩy Lý Thần từ trên người lên.

Nàng như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ, đứng bật dậy khỏi ghế, chạy ra thật xa.

Đôi mắt tràn đây oán giận nhìn chăm chằm Lý Thần, Triệu Thanh Lan biết hôm nay mình lại để cho Lý Thần chiếm tiện nghị, trong lòng vừa tức vừa ấm ức, cảm thấy mình nhiều lăn chịu thiệt nàng tức giận nói: “Cút! Ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Lý Thần nhìn chằm chằm vào cổ Triệu Thanh Lan, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vừa hoàn thành.

Đợi đến khi Triệu Thanh Lan nói xong, Lý Thần mới cung kính thi lễ một cái, nói: “Đã như vậy, ta xin cáo lui trước, hoàng hậu xin hãy chú ý phượng thể”

“Triệu Thanh Lan quả thực khiến Lý Thần rục rịch, nhưng trước mắt đối với vị hoàng hậu mẫu nghỉ thiên hạ này động chút tay chân không phải vấn đề lớn, nhưng thật sự muốn làm chút gì đó, vậy thì chưa tới lúc, Lý Thần cũng không muốn vì nhất thời xúc động mà tạo ra một hồi binh biến.

Nam nhân, phải quản được dây lưng quần của mình!

Cơ hội có rất nhiều, trong tường viện của thâm cung này, con phượng hoàng Triệu Thanh Lan này không chạy được.

Nói xong, Lý Thần nghênh ngang rời đi.

Triệu Thanh Lan luôn cảm thấy câu nói cuối cùng của Lý Thần là có ẩn ý. Đợi Lý Thần đi rồi, nàng lập tức đi tới trước gương đồng ngồi xuống, nghiêng đầu lộ ra cái cổ thon dài như thiên nga, lại thấy được trên cổ trắng như tuyết của mình có một chút ấn ký màu đỏ như dâu tây đang rõ ràng khắc ở phía trên.

Triệu Thanh Lan phục hồi tinh thần lại, xấu hổ tới cực hạn, hiện tại xem như nàng đã biết mục đích hành động trước đó của Lý Thần.

“Tên vô sỉ này!

Cảm giác thân thể băng thanh ngọc khiết của mình bị Lý Thần làm bẩn lưu lại vết tích, Triệu Thanh Lan vô cùng ảo não.

Lúc này, Lý Huyền biết Lý Thần đã rời khỏi, vội vội vàng vàng tiến đến bái kiến.

“Mẫu hậu, Thái tử, Thái tử không nói gì chứ?” Lý Huyền lo lắng hỏi.

“Triệu Thanh Lan lập tức dùng tay kéo cổ áo, che đi dấu vết dâu tây, quát lớn với Lý Huyền: “Ai bảo ngươi tiến vào, không thông báo đã tự tiện xông vào nơi này, còn ra thể thống gì?”

Lý Huyền sắc mặt trắng bệch, vội cúi đầu nói: “Nhi thần biết tội, nhỉ thần biết tội”

“Chỉ là nhi thần lo lắng Thái tử nói cái gì, hoặc là muốn trừng phạt nhỉ thần, nhi thần trong lòng sợ hãi, xin mẫu hậu tha thứ:”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play