Kỷ Hàn Tinh cứ như thế rời khỏi nhà. Hai ngày đầu, ba Lý còn chưa cảm thấy có gì bất thường, mãi sau mới nhận ra điều gì đó không ổn, bèn hỏi Lý Cố có phải hai đứa đã xảy ra mâu thuẫn gì không. Đối mặt với ông bố ngây thơ như trình duyệt IE này, Lý Cố chỉ biết im lặng, bình thường anh nhất định sẽ mỉa mai ba mình tiếp thu chậm như tốc độ ánh sáng truyền tới Trái Đất, nhưng hiện tại anh không có tâm trạng đâu mà đùa.

Sự thay đổi của Kỷ Hàn Tinh khiến Lý Cố vừa hoang mang vừa lo lắng. Anh không biết Kỷ Hàn Tinh ở bên Khang Thụ Nhân có vui vẻ hay không, cuộc sống có tốt không, anh cũng chẳng dám hỏi, sợ lại khiến Kỷ Hàn Tinh chán ghét. Nếu để Lý Cố nói, đi với gã Khang Thụ Nhân đó thì có gì vui? Tên đó chỉ cần ngồi vào quán nào là y như đến đòi nợ, có chỗ nào vui chơi giải trí cũng không thể đi cùng hắn ta. Hơn nữa, nhìn Khang Thụ Nhân là biết không biết chăm sóc người khác! Vậy mà Kỷ Hàn Tinh thà đi theo Khang Thụ Nhân chứ không muốn ở nhà nhìn thấy anh, rốt cuộc là vì sao?

Lý Cố lại nghĩ đến nụ hôn hôm đó, rõ ràng Kỷ Hàn Tinh cũng có tình cảm với anh, nụ hôn đó không phải là anh tự mình đa tình. Tại sao vừa thích anh, lại vừa muốn nói những lời tổn thương anh như vậy, chẳng lẽ những đứa trẻ ở tuổi này đều thể hiện tình cảm theo cách như vậy sao?

Chuyện này có quá nhiều điều khó nói, đến cả muốn tìm người giãi bày tâm sự cũng không được. Lý Cố chỉ có thể tự mình nhặt nhạnh từng mảnh vụn của trái tim đã tan vỡ, cố gắng chắp vá lại, rồi lại tỏ ra như không có chuyện gì mà tiếp tục đóng vai Lý tổng của mình.

Lý Cố cứ như vậy mà chìm trong u sầu mấy ngày liền. Lạ một điều là, lúc Kỷ Hàn Tinh còn ở nhà, anh thường kiếm cớ để không phải về nhà đối mặt với cậu ấy. Giờ Kỷ Hàn Tinh đi theo Khang Thụ Nhân rồi, anh lại ngày nào cũng về muộn, nằm trên chiếc giường lớn của hai người để ngủ. Thế nhưng cả đêm Lý Cố trằn trọc không sao chợp mắt được, trong đầu hỗn độn đủ thứ chuyện. Lúc Kỷ Hàn Tinh ở bên cạnh anh, đầu óc anh cứ như bị mụ mị, giờ người ta đi rồi, ngược lại cho anh cơ hội để bình tĩnh suy nghĩ mọi chuyện.

Trong lồng ngực Lý Cố dâng lên một cảm giác vừa mơ hồ vừa mãnh liệt. Cảm xúc xa lạ mà dữ dội này thiêu đốt anh, thôi thúc anh nghiêm túc nhìn nhận lại mối quan hệ giữa anh và Kỷ Hàn Tinh.

Lý Cố nghĩ có lẽ do anh đã làm sai điều gì đó, Kỷ Hàn Tinh đã âm thầm trưởng thành từ lúc nào, mà anh vẫn chưa thể quen với việc coi anh ấy như một người đàn ông trưởng thành. Anh luôn nhịn không được muốn chăm sóc đối phương, coi Kỷ Hàn Tinh như một đứa trẻ, lo toan từng chút một cho cuộc sống của cậu ấy. Lý Cố tự nhận mình không phải là người đàn ông quá chu đáo, tỉ mỉ, bản thân anh đôi khi cũng sống rất tùy tiện, nhưng anh lại không thể kiểm soát được việc đối xử với Kỷ Hàn Tinh tốt hơn một chút.

Anh muốn dâng tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này cho Kỷ Hàn Tinh, muốn luôn dỗ dành cậu ấy, không tiếc lời ngon tiếng ngọt với cậu ấy.

Nhưng rồi đột nhiên một ngày, Kỷ Hàn Tinh không cần những thứ này nữa, Lý Cố thậm chí còn không biết phải làm sao.

Kỷ Hàn Tinh là một tia sáng xuất hiện trong cuộc đời Lý Cố từ rất sớm. Ánh sáng le lói ấy đã dẫn dắt anh trở thành một con người tốt hơn. Trong những năm tháng nương tựa lẫn nhau, tia sáng ấy khi thì là ngọn lửa sưởi ấm trái tim, xua tan giá lạnh đêm dài, khi thì là vì tinh tú trên cao, cho anh thêm động lực để hướng về tương lai. Lý Cố nhận ra rằng, anh không thể chấp nhận việc một ngày nào đó sẽ đánh mất Kỷ Hàn Tinh.

Anh cố gắng đặt mình vào vị trí của một người anh trai bao dung, như những gì anh vẫn nghĩ trước đây, tình cảm anh dành cho Kỷ Hàn Tinh là không cần hồi đáp, sau này khi Kỷ Hàn Tinh đã có cuộc sống riêng, không cần anh nữa, thì anh cũng nên là một người lớn biết điều, không nên làm phiền đến cuộc sống của Kỷ Hàn Tinh nữa.

Trước đây anh vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng bây giờ, Kỷ Hàn Tinh chỉ cần nói một câu nặng lời thôi cũng khiến anh như chết lặng. Lý Cố phải thành thật với chính mình, anh thật sự không thể chấp nhận việc một ngày nào đó Kỷ Hàn Tinh không cần anh nữa, không thể chấp nhận việc một ngày nào đó Kỷ Hàn Tinh sẽ có một gia đình không liên quan gì đến anh. Chỉ cần thoáng nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến anh phát điên.

Họ đã cùng nhau trải qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng, trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời nhau. Lý Cố không thể nào tự thuyết phục bản thân, trở thành một người im lặng buông tay.

Lý Cố trở mình, mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Kỷ Hàn Tinh.

“Tinh Tinh, em vẫn ổn chứ? Bên đó trời có lạnh không, anh rất nhớ em.”

Gửi xong tin nhắn, mặt Lý Cố nóng bừng, nhưng cảm giác bức bối trong lòng cuối cùng cũng tan biến. Rõ ràng anh mới là người nuôi nấng Kỷ Hàn Tinh trưởng thành, không ai có thể đối xử với Kỷ Hàn Tinh tốt hơn anh. Anh có tư cách để làm như vậy.

Ở một nơi khác.

Vùng núi sâu về đêm lạnh giá hơn hẳn. Kỷ Hàn Tinh cuộn chặt người trong chiếc chăn quân đội màu xanh lá cây. Không biết lúc nào sẽ có lệnh tập hợp khẩn cấp, ban đầu vì tiện, cậu đều mặc nguyên quần áo ngủ. Sau đó phát hiện ra mặc nguyên bộ đồ tác chiến không thoải mái chút nào, đành phải cởi áo khoác ngoài ra, cả người chui vào trong chăn.

Những ngày huấn luyện liên tục khiến cơ thể cậu mệt mỏi rã rời, nhưng tinh thần lại tốt một cách bất ngờ. Tâm trí Kỷ Hàn Tinh trở nên minh mẫn, thậm chí cậu còn có thể nhớ lại rất nhiều chuyện nhỏ nhặt đã xảy ra từ rất lâu trước đây.

Tất cả đều là về Lý Cố.

Anh sợ cậu bị dây nước quả hồng vào tay áo, bèn cầm quả hồng đút cho cậu ăn. Giờ lại đến mùa hồng rồi. Một nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt Kỷ Hàn Tinh, khiến gương mặt trẻ trung tuấn tú càng thêm phần rạng rỡ. Cậu rất nhớ Lý Cố, cũng nhớ chiếc giường lớn mềm mại ở nhà.

Cậu nhớ lại những mùa đông khác mà họ đã cùng nhau trải qua, khi đó nhà rất nghèo, Lý Cố cũng không dám mua túi chườm nóng kém chất lượng, nên mỗi lần đều hà hơi ấm vào lòng bàn tay mình, xoa nóng tay rồi mới áp lên chân cho cậu.

Nếu một người đã từng được chăm sóc chu đáo như vậy, thì rất khó có thể rời xa. Kỷ Hàn Tinh được Lý Cố nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, không thể chịu đựng nổi bất kỳ hình thức chia ly nào với Lý Cố.

Trước khi rời đi, cậu đã nói những lời rất quá đáng, một phần cũng là do bất đắc dĩ. Cậu hy vọng Lý Cố có thể hiểu rõ ràng, họ không phải là anh em ruột thịt, cậu có dã tâm với Lý Cố, cũng có ham muốn với Lý Cố. Đó là tình cảm của một người đàn ông dành cho một người đàn ông.

Những ngày huấn luyện cường độ cao khiến cậu vô cùng áp lực, Kỷ Hàn Tinh mở bức ảnh chụp Lý Cố trong điện thoại. Những pixel không mấy rõ nét phác họa ra người mà cậu quen thuộc và yêu thương. Trong căn phòng chật hẹp của đêm đông giá rét, mỗi một tấc tưởng tượng về Lý Cố đều khiến cậu nóng ran. Cậu đưa tay lên chỗ nhạy cảm của mình, ánh mắt vẫn dán chặt vào bức ảnh trên điện thoại, phát ra tiếng thở dốc khàn đặc.

Rồi điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Lý Cố. Đồng tử Kỷ Hàn Tinh đột nhiên co rút.

Mang theo điện thoại trong người là phạm luật ở căn cứ huấn luyện, nhưng Khang Thụ Nhân không hề tịch thu điện thoại của cậu. Khang Thụ Nhân nói cậu có thể từ bỏ bất cứ lúc nào, chỉ cần nói với ông một tiếng, ồn sẽ lái xe đến đón cậu. Ngay từ đầu, Kỷ Hàn Tinh đã không hề có ý định bỏ cuộc giữa chừng, nhưng cậu cũng không vội vàng thể hiện quyết tâm của mình, mà ngầm đồng ý giữ lại điện thoại. Cậu biết, ở đầu dây bên kia, còn có một Lý Cố đang chờ đợi cậu.

Cậu bị hành hạ đến chết đi sống lại trong quá trình huấn luyện, nhưng chàng trai trẻ không chịu khuất phục cũng không từ bỏ. Chàng trai tóc vàng hoe ấy đã trở thành một ngọn lửa rực rỡ trên thao trường, dùng màn trình diễn xuất sắc của mình thiêu rụi mọi ánh mắt nghi ngờ và thiếu tin tưởng.

Nhưng chỉ có Kỷ Hàn Tinh mới biết, ban đầu thứ khiến cậu nghiến răng kiên trì là lòng hận thù, ở trung tâm của mỗi mục tiêu, cậu đều có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của Lão Hắc. Nhưng mỗi khi kiệt sức, người hiện lên trong tâm trí cậu lại là Lý Cố, cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, bởi vì Lý Cố vẫn đang ở nhà chờ cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play