Trong cuộc thi đấu kéo co, đám con trai lớp 7 chẳng xem ai ra gì. Bọn chúng luôn tự tin mình là nhất, sẽ giành chiến thắng dễ dàng. Nhưng kéo được một lúc, chúng phát hiện ra có gì đó không đúng. Bên kia rõ ràng là đám mọt sách mà chúng không coi ra gì, vậy mà lại có thể dùng dây thừng kéo chúng chạy theo. Hóa ra các lớp khác đều đã luyện tập được một thời gian, kỹ thuật đã nhuần nhuyễn, lúc này phát huy tác dụng rõ rệt.
Thấy tình hình không ổn, ai nấy đều luống cuống. Nửa là do tâm lý muốn thắng của tuổi trẻ, nửa là do lòng tự ái không muốn nói ra – bình thường học không giỏi thì có thể giả vờ ngầu nói là không quan tâm, nhưng nếu đến cả kéo co cũng thua thì thật mất mặt. Lý Cố cũng cuống, cậu dồn hết sức kéo dây về phía sau, cuối cùng sau khi quan sát cũng tìm ra được bí quyết, bèn gào lên: “Ngả người ra sau! Ngả người ra sau! Đừng gập lưng kéo!”. Đội hình nhanh chóng nghe theo sự điều động của cậu. Thế trận xoay chuyển, ván đầu tiên suýt chút nữa thì thắng!
Giờ giải lao.
Lý Cố và đám bạn vừa xuống sân đã thấy Từ Nguyên đang đi cùng mấy đứa học sinh thành phố phát nước uống, cái dáng vẻ hệt như chú rể đang tiếp khách. Lớp 7 hiếm khi cả tập thể cùng vui như vậy, mấy đứa có điều kiện thì tự bỏ tiền túi mua cả thùng nước phát cho các “anh hùng” tham gia thi đấu, náo nhiệt như ngày Tết. Sự thật chứng minh đám nhóc to con này đặc biệt có năng khiếu với lao động chân tay, chúng ăn ý nghe theo chỉ huy của Lý Cố, hai ván sau tuy có chút nguy hiểm nhưng đều giành chiến thắng. Đến ván thứ ba, Lý Cố như tìm lại được cảm giác làm “đại ca” trên núi ngày nào, vừa hô hào vừa dẫn dắt mọi người giành lấy chiến thắng chung cuộc.
Mãi đến lúc kết thúc, đám con trai mới cảm nhận được cơn đau ở tay, tay chúng đều bị dây thừng cọ xước. Các lớp khác đều chuẩn bị kỹ càng, đeo găng tay trắng tinh tươm, chỉ có chúng là không, cứ thế dùng tay không mà kéo. Nhưng chẳng ai bận tâm đến chuyện đó, hiếm khi có khoảnh khắc chúng được tự hào về bản thân như vậy. Chúng không phải là đồ bỏ đi, không phải là phế vật, mà là những người đường đường chính chính được nghe người khác nói lớp 7 đứng nhất. Bầu trời vẫn cao vời vợi, nhưng những cậu bé, rồi cũng sẽ dần trưởng thành.
Tan học, Lý Cố trèo tường vào bệnh viện, cậu muốn báo tin vui cho Hứa Ký Văn.
Lý Cố vừa kể vừa khoa tay múa chân, hệt như muốn diễn tả lại toàn bộ khung cảnh một cách sống động. Hứa Ký Văn chẳng buồn nhìn cái dáng vẻ “lông bông” của cậu, khẽ cười: “Giỏi lắm.” Không hiểu sao, Lý Cố lại cảm thấy nụ cười ấy rất giống ông lão trong làng của mình, trong lòng càng thêm phần thân thiết với Hứa Ký Văn. Cậu biết Hứa Ký Văn rất vui khi nghe chuyện này, bèn càng thêm phần hào hứng: “Thầy Hứa này, thật sự rất oai. Mấy đứa lớp mình đoàn kết lắm, thầy không nhìn thấy cảnh tượng lúc ấy đâu, từ ván đầu tiên thắng đến ván cuối cùng luôn! Thầy thấy có nở mày nở mặt không?”
Hứa Ký Văn nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng đôi mắt lại ánh lên niềm vui: “Chỉ là thắng kéo co thôi mà cũng khiến em vui đến vậy.” Lý Cố ra vẻ “đương nhiên là vậy rồi”. Cậu vui vẻ như vậy, khiến cho khuôn mặt Hứa Ký Văn cũng lộ ra chút hồng hào. Một lúc sau, Lý Cố mới thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: “Thầy Hứa, dạo này trong giờ học không ai quậy phá nữa, mọi người đều mong thầy mau khỏe để về.” Hứa Ký Văn khẽ cười.
Ngọn lửa nhỏ nhoi trong lòng anh cuối cùng cũng không còn le lói trên đống củi mục nát ẩm ướt nữa, anh đã nhìn thấy một tia sáng le lói.
Hai tuần sau, Hứa Ký Văn bình phục trở lại trường. Một cậu nhóc chạy vào lớp khẽ thông báo: “Thầy Hứa về rồi, thầy Hứa về rồi.” Tin tức lan truyền với tốc độ chóng mặt, hiếm khi nào tiếng chuông vào lớp vừa dứt mà cả lớp đã yên vị. Từng người một, ngồi ngay ngắn có, không ngay ngắn có, đều đang chờ đợi bóng dáng gầy gò ấy xuất hiện ở cửa lớp.
Tinh thần là thứ có thể nhìn thấy được. Hứa Ký Văn không ngờ có ngày mình cũng bị cảm xúc của học sinh lây nhiễm. Anh trịnh trọng hô một tiếng: “Vào lớp!”. Giọng nói đầy khí thế. Lý Cố “vèo” một cái đứng bật dậy, hô to: “Nghiêm — chỉnh!”. Đúng vậy, Lý Cố đã là lớp trưởng rồi.
Cậu vừa dứt lời, những học sinh khác cũng đồng loạt đứng dậy như những cây non, ngay ngắn chỉnh tề, đồng thanh hô: “Chào — thầy — ạ!”.
Hứa Ký Văn không lập tức hô “ngồi xuống”. Anh nhìn, nhìn từng đứa trẻ, từng khuôn mặt trong lớp học này. Suốt học kỳ vừa qua, anh chưa từng gọi tên bất kỳ đứa trẻ nào trong số chúng. Chúng không phải là nguồn cơn của mọi thất vọng của anh, chỉ là vô tình trở thành cọng rơm cuối cùng đè bẹp tinh thần anh mà thôi, vì vậy anh kháng cự việc nhớ mặt chúng. Nhưng thực ra, Hứa Ký Văn có trí nhớ rất tốt, anh đã sớm nhớ hết tên và mặt của những đứa trẻ này, thậm chí còn biết đứa nào học thiên về môn nào. Anh không cố ý làm vậy, đó chỉ là bản năng của anh.
Những học sinh bên dưới cũng nhìn anh, cho dù ngốc đến mấy cũng có thể đọc được điều gì đó nặng trĩu trong ánh mắt anh. Chúng không còn ồn ào nữa, đứng thẳng người nhìn về phía bục giảng, nhìn về phía Hứa Ký Văn.
Hứa Ký Văn cố gắng kìm nén cảm xúc, có lẽ chỉ những người ở gần mới nhận ra đôi môi anh đang run rẩy.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi cất tiếng, bắt đầu điểm danh từ học sinh đầu tiên ở hàng đầu tiên: “Lý Cao, ngồi xuống.”
“Trương Văn Viễn, ngồi xuống.”
“Tô Khê, ngồi xuống.”
“Lý Cố, ngồi xuống.”
…
Cho đến học sinh cuối cùng.
Cuộc gặp gỡ vốn dĩ phải diễn ra từ lâu, cuối cùng cũng đã đến vào lúc này, như một lời hứa hẹn với nhau.
Mối quan hệ thầy trò dần tốt đẹp, lớp 7 cũng dần nảy nở một bầu không khí học tập tích cực. Tuy không thể nói là ai ai cũng ham học, đứa nào cũng ganh đua, nhưng ít nhất so với trước đây cũng coi như là thay đổi hoàn toàn, thái độ hợp tác khiến các giáo viên bộ môn khác không khỏi kinh ngạc. Ngay cả đám người Trình Dũng, Dư Uy cũng bắt đầu chịu khó nộp bài tập. Giáo viên các môn học bỗng dưng rơi vào trạng thái phức tạp, không biết là không nhận được bài tập và nhận được bài tập mà học sinh phải rặn ra như “bị táo bón” thì cái nào khiến người ta phiền não hơn? Bài tập của mấy cậu con trai ngồi bàn cuối viết khiến người ta không khỏi xót xa, cứ như một người họ hàng nghèo khó nhưng tốt bụng – trong nhà chẳng có gì mà vẫn cố gắng gom góp chút quà cáp mang đến.
Quả nhiên, kết quả thi giữa kỳ vừa ra, thầy trò lại bị thực tế tạt một gáo nước lạnh. Thành tích trên giấy tờ chẳng những không được cải thiện nhờ tinh thần tập thể bỗng dưng xuất hiện, mà điểm tiến bộ duy nhất là không còn ai bỏ giấy trắng. Nhưng theo quy định, bài thi nộp trắng sẽ không được tính vào điểm trung bình. Chính vì tinh thần tập thể “không bỏ cuộc, không từ bỏ”, “thà bịa cũng phải bịa cho đủ bài” của đám người Trình Dũng đã kéo điểm trung bình vốn đã thấp của cả lớp xuống thêm một bậc.
Đối diện với vị trí “đội sổ” ngày càng vững chắc, lớp 7 cuối cùng cũng biết xấu hổ mà phấn đấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT