Sau khi trở về lần nữa, ngoài việc cả nhóm hẹn nhau học tập, mọi hành động và lời nói của Trình Dư Hạ đều được cô cẩn thận thực hiện theo đúng ký ức của mình. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy Lộ Dương đã thay đổi rất nhiều. Cụ thể hơn thì Trình Dư Hạ cảm thấy Lộ Dương trở nên có phần "dính dính" với cô.
Anh chủ động nhắn tin cho cô mỗi sáng và tối, hễ có cơ hội hai người xuất hiện cùng nhau, Lộ Dương cũng sẽ tự nguyện ngồi gần Trình Dư Hạ, thậm chí còn chủ động tìm đề tài để nói chuyện với cô. Những ngày tháng được cưng chiều như vậy kéo dài khoảng một đến hai tháng, cho đến một ngày sau giờ thể dục, khi Trình Dư Hạ và các bạn trở về lớp, họ thấy mọi người đang tụ tập lại, còn cô bạn bị vây quanh thì đang gục xuống bàn khóc rất thương tâm. Cảnh tượng quen thuộc này ngay lập tức khiến Trình Dư Hạ nhớ đến sự việc Chu Mai Mai buộc tội cô chụp lén.
Trình Dư Hạ không nói gì thêm, đi thẳng đến bên Chu Mai Mai rồi mở album ảnh ra, lấy tấm ảnh chụp phía sau đầu của Chu Mai Mai và nói: "Cậu nói tôi chụp lén cậu, đây là bức ảnh đó. Còn những chuyện khác thì đợi khi giáo viên chủ nhiệm đến rồi nói."
Ngay lúc đó, Chu Mai Mai đang khóc thương tâm bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Trình Dư Hạ một cách khó hiểu và nói: "Tôi đâu có nói cậu chụp lén tôi." Nhìn lướt qua tấm ảnh mà Trình Dư Hạ đưa ra, Chu Mai Mai tiếp tục: "Trong ảnh này cũng đâu có tôi."
Trình Dư Hạ còn bối rối hơn Chu Mai Mai: "Vậy cậu lục album của tôi làm gì?" Mặc dù về sau Trình Dư Hạ được Tề Duyệt nhắc nhở mới nhớ ra chuyện này, nhưng diễn biến của sự việc cô nhớ rất rõ.
"Có chuyện gì thế?" Tề Duyệt chen vào đứng bên cạnh Trình Dư Hạ và hỏi: "Đây đúng là album ảnh của Hạ Hạ, đang yên đang lành cậu lại đi lục đồ của nó làm gì?"
Chu Mai Mai đỏ mắt, nước mắt cứ thế trào ra. Một cậu bạn đứng xem liền lên tiếng trêu chọc: "Trình Dư Hạ, cậu thích Phùng Nguyên đúng không?"
Trình Dư Hạ hỏi lại: "Ai thích Phùng Nguyên?" Tin đồn này còn hoang đường hơn cả việc có người đồn rằng cô và Tề Duyệt thật ra là một cặp.
Một cô bạn nói: "Chu Mai Mai bảo là cậu tỏ tình với Phùng Nguyên, bị từ chối nên tìm cô ấy, bạn gái chính thức của cậu ấy, gây sự, còn đe dọa..."
"Tôi tỏ tình với Phùng Nguyên?" Trình Dư Hạ sững sờ: "Bị từ chối còn đi gây sự đe dọa?" Cô cười phá lên: "Đây là trò cười kiểu mới gì vậy? Tôi mà lại đi tỏ tình với Phùng Nguyên à?"
Tề Duyệt bật cười: "Không phải đâu, Chu Mai Mai, chắc là cậu không nhầm người chứ?"
Chu Mai Mai ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, giọng đầy cảm xúc: "Chính cậu tìm đến tôi nói rằng thật ra cậu đã thầm thích Phùng Nguyên từ lâu. Cậu còn nói rằng cậu đã lén chụp rất nhiều ảnh của cậu ấy, rồi sau đó cảnh cáo tôi hãy tránh xa Phùng Nguyên ra. Tôi đã nói rằng ai cũng biết tôi và Phùng Nguyên luôn thích nhau, nhưng cậu lại đe dọa tôi rằng những cô gái xuất thân từ gia đình giàu có như cậu chẳng bao giờ biết nói lý lẽ, đã thích thứ gì thì nhất định phải giành bằng được..."
Trình Dư Hạ nghe mà ngớ người, xung quanh các bạn học cũng đều ngạc nhiên không kém.
Cô đẩy cuốn album về phía Chu Mai Mai: "Cậu tìm trong album này một tấm ảnh của Phùng Nguyên cho tôi xem."
Chu Mai Mai mở album, nhanh chóng lật đến trang cuối, quả nhiên có một tấm ảnh của Phùng Nguyên: "Cậu còn định chối cãi thế nào?"
Có người thì thầm: "Không thể nào, Trình Dư Hạ không phải loại người như vậy chứ?"
Một người khác đáp lại: "Khó nói lắm, cậu chưa nghe câu tình yêu làm mờ mắt sao?"
Tề Duyệt lườm: "Mờ mắt là mù đấy à? Không cần nói nhiều, tôi dám cá là Hạ Hạ nhà tôi chẳng bao giờ tự làm mình mù mắt vì một người như Phùng Nguyên đâu."
Trình Dư Hạ gần như bật cười vì tức giận. Chu Mai Mai đã nói rằng cô ta và Phùng Nguyên đều thích nhau, vậy thì không thể hiểu nổi tại sao lại nhằm vào cô như thế này.
"Chu Mai Mai à, cậu yên tâm đi. Chưa nói đến việc bức ảnh này rõ ràng không phải là phong cách của tôi, lần sau rửa ảnh nhớ xóa watermark của máy ảnh đi nhé." Trình Dư Hạ cố gắng nhịn cười nói: "Tôi thề rằng nếu tôi có chút tình cảm nào với Phùng Nguyên, thì tôi không đỗ đại học được."
Sau khi Trình Dư Hạ nói xong, lớp học lập tức im lặng. Có người tò mò cầm ảnh lên xem.
"Cái này không phải từ máy ảnh, mà là watermark của điện thoại thì đúng hơn."
"Để tôi xem nào."
"Tôi nhớ Trình Dư Hạ không dùng điện thoại của hãng này, hơn nữa mấy ảnh khác cũng không có watermark."
"Nhưng cậu cũng không có bằng chứng gì để chứng minh rằng bức ảnh không phải do cậu chụp." Chu Mai Mai mở to mắt nhìn Trình Dư Hạ mấy giây rồi nói: "Nếu không thích thì tại sao cậu lại tỏ tình với cậu ấy?"
"Ai nói với cậu rằng tôi đã tỏ tình với cậu ta? Là Phùng Nguyên nói à?" Trình Dư Hạ nói: "Tôi không quan tâm người ta nói gì về việc tôi không hòa thuận với bạn học. Sự thật là tôi không có chút cảm tình nào với Phùng Nguyên cả." Đặc biệt là sau khi sự việc xảy ra vào học kỳ trước.
Bỗng nhiên có người vẫy tay về phía cửa lớp: "Ê, Phùng Nguyên đến kìa."
Trình Dư Hạ cùng mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.
Phùng Nguyên đứng ở cửa, lúng túng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Mấy nam sinh kéo Phùng Nguyên vào lớp, đẩy cậu ta vào trung tâm sự việc, trong khi một số bạn thích xem náo nhiệt thì hùa theo: "Bạn gái chính thức của cậu đang muốn cậu giải thích kìa."
Tề Duyệt lạnh lùng hỏi: "Phùng Nguyên, tôi chỉ muốn hỏi một câu, Hạ Hạ nhà tôi tỏ tình với cậu khi nào?"
Phùng Nguyên đột nhiên nhìn Trình Dư Hạ với vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Tỏ tình?" Rồi như chợt hiểu ra điều gì, cậu ta quay ánh mắt về phía Chu Mai Mai.
"Tung tin đồn rằng Hạ Hạ tỏ tình với cậu thì cũng thôi đi, còn bịa ra chuyện bị cậu từ chối nữa chứ." Tề Duyệt đứng trước mặt Phùng Nguyên, cao giọng hỏi: "Khi nghe tin đồn này cậu có thấy nó buồn cười không?" Hiện tại, chiều cao của cô nàng đã vượt qua khá nhiều bạn nam trong lớp.
Phùng Nguyên lùi lại nửa bước: "Có lẽ là hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm kiểu gì?" Trình Dư Hạ hỏi: "Bạn gái chính thức của cậu ở đây thề thốt với mọi người rằng tôi đã tỏ tình với cậu, bị cậu từ chối rồi sau đó còn đe dọa cậu ta phải tránh xa cậu đấy."
Phùng Nguyên kinh ngạc nhìn Chu Mai Mai: "Đây là chuyện giữa hai chúng ta, tại sao em lại..."
Chu Mai Mai đột nhiên quay đầu đi: "Tôi không muốn nghe nữa, tôi chỉ tin vào những gì mình thấy thôi."
"Thấy cái gì? Ở đâu?" Trình Dư Hạ hỏi: "Nghe cậu nói như thật vậy, chi bằng nói ra để tôi nhớ lại xem sao."
Tề Duyệt khoanh tay nói: "Đúng rồi, nói ra để tôi cũng nhớ xem có lần nào chúng tôi không ở cùng nhau không."
Chu Mai Mai quay đầu lại, vừa khóc vừa nói: "Trước khi học kỳ này bắt đầu, ở Công viên Giải trí mới mở ở phía Bắc thành phố."
Trình Dư Hạ cố nhịn để không buột miệng nói lời không hay: "Cậu nói chẳng lẽ là lần cách đây gần hai tháng?"
"Ừ." Chu Mai Mai gật đầu mạnh.
Chuyện từ một hai tháng trước mà bây giờ mới lôi ra, nếu không phải đang cố tình gây sự, Trình Dư Hạ thề sẽ viết ngược tên mình.
Ngày hôm đó, khi đến Công viên Giải trí, Trình Dư Hạ đúng là có gặp Phùng Nguyên, lúc cô vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh và quay về thì Phùng Nguyên cũng tình cờ đang đứng đó đợi người.
Trình Dư Hạ vốn định giả vờ nhìn điện thoại rồi đi lướt qua, nhưng không ngờ Phùng Nguyên lại gọi tên cô trước, sau đó chào hỏi một câu. Vì lịch sự nên Trình Dư Hạ cũng chào lại, rồi nói mình đi tìm bạn, sau đó rời đi. Tổng cộng hai người không nói quá ba câu, vả lại lúc đó họ còn cách nhau một con đường lát đá đông người qua lại.
Lúc này, Trình Dư Hạ nghĩ có lẽ lúc đó Phùng Nguyên đang đợi Chu Mai Mai. Trong mắt Chu Mai Mai, ba câu mà họ nói có thể đã biến thành: "Tôi thích cậu" "Tôi không thích cậu," và "Tôi sẽ không từ bỏ cậu."
Tề Duyệt nói: "Cậu cứ bịa đi, hôm đó chúng tôi có năm người, Hạ Hạ không rời khỏi tầm mắt chúng tôi dù chỉ một phút. Ý cậu là Hạ Hạ tranh thủ thời gian chưa đầy một phút để đi tỏ tình với Phùng Nguyên à?"
Chu Mai Mai nói: "Tôi nhìn thấy rõ ràng, chính Trình Dư Hạ đã chủ động tìm Phùng Nguyên để nói chuyện."
Trình Dư Hạ bật cười: "Thời buổi này đến cả nhà trẻ cũng không tìm được người nào ngây thơ hơn cậu. Còn chuyện cậu nói tôi đã đe dọa cậu, tôi còn không nhớ mình đã từng nói chuyện với cậu, có phải cậu cũng tự tưởng tượng ra trong đầu không vậy?"
Ánh mắt của Chu Mai Mai thoáng dao động, rồi cậu ta nhìn sang Phùng Nguyên: "Cậu bị cậu Phùng Nguyên từ chối nên đương nhiên sẽ ghi hận trong lòng... Tôi chỉ muốn để mọi người biết rõ bộ mặt thật của cậu thôi."
"Phùng Nguyên, hôm đó tôi đã tỏ tình với cậu à?" Trình Dư Hạ mỉm cười hỏi. "Còn Chu Mai Mai nữa, tôi đã đe dọa cậu sao?" Thấy cả Phùng Nguyên và Chu Mai Mai đều không nói gì, Trình Dư Hạ tiếp tục: "Nếu hai người không biết làm sao để bịa tiếp thì để tôi nói thay. Thứ nhất, hôm đó tôi định giả vờ không thấy và đi thẳng qua, nhưng chính cậu, Phùng Nguyên, là người đã chào hỏi tôi trước. Thứ hai, tôi và cậu, Chu Mai Mai, thực sự chẳng có mâu thuẫn gì lớn, hy vọng cậu đừng cứ chực chờ mà tìm cách gây phiền phức cho tôi. Và thế giới này ai cũng có thẩm mỹ riêng của mình, cái mà cậu coi là bảo bối thì chưa chắc người khác cũng nghĩ vậy, hiểu không hả?"
Câu nói cuối cùng của Trình Dư Hạ có phần châm biếm, nhưng so với việc họ bịa đặt và bôi nhọ cô thì những lời này thực sự chẳng có gì quá đáng.
Trong đám đông, có người lẩm bẩm: "Chậc, cứ tưởng có trò hay để xem, hóa ra chỉ là ảo tưởng của một số người."
"..." Phùng Nguyên đưa tay kéo tay Chu Mai Mai: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Chu Mai Mai né tránh tay của Phùng Nguyên: "Không cần, em không có gì để nói với anh hết."
Trình Dư Hạ lập tức ngăn Phùng Nguyên lại: "Đừng ra ngoài nói nữa, hai người các cậu cãi nhau mà kéo người vô tội vào có phải không hay lắm không?"
"Đang rải "cơm chó" à?" Một vài nữ sinh rì rầm với nhau: "Sợ người khác không biết hai người là một cặp à?"
Một người khác nói: "Chào hỏi thôi mà đã nói người ta là tỏ tình, không biết là mặt dày hay là trí tưởng tượng phong phú đây?"
Người khác nói thêm: "Ừ, từ giờ đừng nói chuyện với ai nữa, không lại bảo người ta cũng đang tỏ tình hay nhòm ngó gì đó."
Nói xong, mấy người đó cười rúc rích với nhau: "Đúng rồi, bảo bối nhà người ta được nhiều người thích quá mà."
Nếu nói Chu Mai Mai không thông min thì cô ta vẫn biết cách tạo dư luận. Nhưng nếu nói cô ta thông minh, thì cái dư luận này lại tạo ra không hề kín kẽ. Hoặc có lẽ việc cô ta bày ra trò hôm nay chỉ để cho mọi người biết rằng cô ta và Phùng Nguyên mới là một cặp, còn Trình Dư Hạ chỉ là người xui xẻo bị kéo vào. Trong trường hợp đó, Trình Dư Hạ phải thừa nhận rằng Chu Mai Mai đúng là cũng có chút khôn ngoan.
Tề Duyệt nói: "Hai người các cậu mau xin lỗi Hạ Hạ đi, không thì đừng trách tôi không khách sáo!"
"Xin lỗi cậu nhé, Trình Dư Hạ." Phùng Nguyên nói: "Tôi thay mặt Chu Mai Mai xin lỗi cậu."
"Cậu thay cậu ta?" Trình Dư Hạ nói: "Xin lỗi thì phải thành tâm một chút chứ."
"Đã xin lỗi rồi mà cậu còn muốn thế nào nữa?" Chu Mai Mai trừng mắt nhìn Trình Dư Hạ: "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu."
Trình Dư Hạ bất lực nhún vai: "Tôi được đằng chân lân đằng đầu?"
Trong lớp đột nhiên trở nên náo nhiệt.
Một người nói: "Ồ, có người nào mặt dày đến nỗi dám nói người khác được đằng chân lân đằng đầu đấy."
Người khác tiếp lời: "Chạy sang lớp người ta tung tin đồn thất thiệt mà không chịu xin lỗi, lại còn có người tình nguyện xin lỗi thay thật là thú vị."
Một người nữa nói: "Đúng là đẹp đôi thật, nồi nào úp vung nấy."
Sắc mặt của Phùng Nguyên thay đổi ngay lập tức, cậu ta kéo mạnh Chu Mai Mai ra khỏi lớp.
Cho đến khi tan học, cả hai vẫn không quay lại. Sau đó nghe nói họ xin nghỉ bệnh và về nhà.
Với tâm trạng của một người trưởng thành, Trình Dư Hạ chỉ thấy trò hề này thật trẻ con, nhưng ngược lại, Tề Duyệt lại tỏ ra rất phẫn nộ thay cho cô.
Tề Duyệt vừa khinh thường ánh mắt chọn người của Phùng Nguyên quá kém, vừa chất vấn Lộ Dương vì sao lại đứng nhìn Trình Dư Hạ bị bắt nạt như vậy.
2585 words
17.09.2024
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT