Lý Tư Lâm ôm con bé không buông tay, còn giả vờ chực khóc: “Vì sao hai người không ở lại thêm mấy ngày nữa? Chú Mục không đáng để hai người ở lại sao? Hai người nhìn đi, tôi nuôi con gái hai người trắng trẻo mập mạp, mỗi ngày không ngủ thì ăn, còn cười khanh khách, đáng yêu biết bao…”
Cố Tuấn Xuyên thật sự không nhịn nổi, đứng một bên cắt ngang cô: “Con gái tôi lúc nào cũng vậy. Ai giữ cũng không liên quan.” Lận Vũ Lạc đánh anh ấy: “Anh có tật xấu hả? Anh thử đổi người khác giữ thử xem? Là ai nói trong nhà chỉ có cậu và mẹ nuôi đáng tin cậy đấy hả?”
Lý Tư Lâm thấy thế lại ôm chặt Tiểu Tiểu Lận: “Hai người đi đi, sau này tôi sẽ nuôi dạy đứa nhỏ này tử tế.” Cô nửa là nói đùa nửa là nghiêm túc, nghiêm túc ở chỗ cô thật sự rất thích Tiểu Tiểu Lận, mấy hôm nay kề kề bên cạnh, trong lòng cô cũng cảm thấy yên bình. Có đôi khi thấy không vui, chỉ cần vuốt gót chân nhỏ con bé thì phiền não ra sao đều sẽ biến mất. Hơn nữa cô chưa bao giờ biết con nít cười rộ êm tai sẽ khiến người ta vui vẻ, cười hahaha; Bật khóc tức tưởi sẽ làm người ta đau lòng, khóc huhuhu.
Tiểu Tiểu Lận nằm trong ngực cô i a vài tiếng, sờ sờ mặt cô, rồi sau đó đưa chân về phía Lận Vũ Lạc và Cố Tuấn Xuyên.
Mọi người đều cười, con bé không có lương tâm, nhìn thấy ba mẹ là quên luôn cậu và mẹ nuôi.
Lận Vũ Lạc nhận lấy Tiểu Tiểu Lận, hôn hít một hồi, còn Cố Tuấn Xuyên đang dõi mắt trông mong xếp hàng ở bên cạnh, lúc ôm con bé trong tay còn định giả vờ làm mặt ngầu, kết quả khi cái miệng nhỏ ướt nhẹp của Tiểu Tiểu Lận hôn lên mặt anh ấy, anh ấy tiện tay tung con bé lên cao. Dẫu cho anh ấy là khối sắt thép, trước mặt con nít cũng không ngầu nổi.
Lận Vũ Lạc cười khanh khách nói: “Mấy ngày nay đều vất vả quá rồi, người một nhà ăn bữa cơm đi.” Cô ấy dùng từ “người một nhà”, lúc nói còn cố ý nhìn Lý Tư Lâm, thấy Lý Tư Lâm vẫn nhìn Tiểu Tiểu Lận chăm chú, thế là cô ấy nhéo sau lưng Lận Vũ Chu.
Trên đường đi tới chỗ ăn, Lận Vũ Lạc thì thầm giáo dục Lận Vũ Chu: “Cái miệng này của em không theo kịp à? Rồi giảng đạo lý, cũng không nói chêm một câu chọc cười được à. Chị còn sốt ruột thay cậu.”
“Dạ?” Lận Vũ Chu không phát hiện ra, không biết câu chị ấy nói là câu nào. Anh không lo chuyện này mà lo chuyện khác, đầu óc đều là chuyện hôm nay Tiểu Tiểu Lận đi rồi, anh nên ngủ ở phòng nào đây. Hoặc là buổi tối chỉ còn hai người, nên làm cái gì. Vì có hẹn trước, nói khi Tiểu Tiểu Lận thì họ về thế giới trưởng thành, Lận Vũ Chu liền chờ mong thế giới ấy.
Lận Vũ Lạc hiểu rõ em trai mình, sau khi quan sát anh một lúc lâu thì nói: “Vũ Chu, em có việc giấu chị à.”
“Dạ?”
“Đừng nha. Em và Lý Tư Lâm phát sinh cái gì rồi à?” Lận Vũ Lạc hỏi xong, nhìn thấy mặt Lận Vũ Chu hơi đỏ, trong lòng bỗng ngộ ra, em trai và Lý Tư Lâm vượt khuôn phép rồi. Phản ứng đầu tiên trong đầu cô ấy là thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc ở Vân Nam cô ấy còn nói với bà: Cháu còn lo lắng Vũ Chu cả đời làm hòa thượng cơ. Bà thấy đó ạ, người sống trên đời này khó tránh khỏi có thất tình lục dục, như Vũ Chu đi, gặp được cô gái mình thích sẽ không chủ động, đừng nói là tới chết cũng một thân một mình? Lận Thư Tuyết cười cô ấy buồn lo vô cớ, nói Vũ Chu nó thông minh mà, nào đến nỗi độc thân cả đời đâu? Trừ phi chính nó không muốn yêu đương, không là nó có thể nói được mà.
Lúc này Lận Vũ Lạc cảm thấy Lận Thư Tuyết nói đúng, khi cô ấy nhọc lòng lo lắng thì giữa Lận Vũ Chu và Lý Tư Lâm đã tiến triển rồi.
Cô ấy không hỏi Lận Vũ Chu có cảm giác thế nào, lúc gọi món lôi kéo Lý Tư Lâm vào nhà vệ sinh, ấp a ấp úng.
Lý Tư Lâm đứng một bên sốt ruột: “Muốn nói gì đấy? Vui vừa phải thôi.”
“Em tớ, Vũ Chu, nó. Cũng… được mà… phải không?”
Lý Tư Lâm sửng sốt một lúc lâu rồi mới phản ứng lại, mặt đỏ ửng lên hệt như Lận Vũ Chu.
“Được mà đúng không?”
“Ừm.”
“Nếu không được, cậu cứ cho nó thêm cơ hội, nó trưởng thành muộn…”
“Lận Vũ Lạc!” Lý Tư Lâm chặn miệng cô ấy: “Thì ra trong lòng cậu nghĩ miết tới mấy cái quỷ này!”
“Không phải, tớ thấy vui thôi mà! Tớ nằm mơ cũng nghĩ tới chuyện hai người tu thành chính quả, mấy năm nay tớ thấy cậu không có cái ý kia, cũng không dám nghĩ nhiều. Hiện tại hai người đã đến nước này, đương nhiên tớ vui rồi.” Lận Vũ Lạc cười: “Để nó trải nghiệm qua loại cảm giác tra tấn nho nhỏ này, chịu tí cực khổ vì tình thì có làm sao, tớ không đau lòng cho nó đâu. Chỉ cần kết có hậu là được rồi.”
“Tớ tra tấn cậu ấy làm gì?”
“Ý của tớ là đừng vì nó là em tớ nên cậu nhường nó, cho nó nếm đủ ngọt bùi đắng cay đi! Sau này mới nhớ kỹ.”
“Ra là cậu đối xử với Cố Tuấn Xuyên như thế á? Làm người ta sống không bằng chết đó à?”
“Ơ tớ không có.” Lận Vũ Lạc nói: “Khi đó tớ không thích anh ấy thật mà. Nhưng sau đó là tớ thật lòng thích anh ấy.”
Đến tận bây giờ mà Cố Tuấn Xuyên vẫn còn dỗi Lận Vũ Lạc, chỉ cần anh ấy nhớ tới hai năm đau khổ kia thì sẽ hung hăng bắt nạt cô ấy một hồi. Anh ấy nói là: Hồi trước càn rỡ với anh thế, sao nào? Bây giờ cũng rơi vào tay anh rồi?
Mỗi lúc như thế, Lận Vũ Lạc xém mất nửa cái mạng nhỏ: “Về sau khi gả con gái tớ cũng sẽ trấn cửa ải.”
“Trấn cái gì mà trấn?”
“Không thể gả cho mấy tên lòng dạ hẹp hòi.”
Dù gì bình thường Cố Tuấn Xuyên cũng được xem là nhân vật nổi danh số một ở Bắc Kinh, trong miệng Lận Vũ Lạc thì trở thành lòng dạ hẹp hòi.
Lý Tư Lâm và Lận Vũ Lạc ngồi một bên xì xào cười khanh khách, Lý Tư Lâm nghĩ, dù sao cũng lộ tẩy rồi, nên dứt khoát không giả vờ nữa. Lúc sau, cô kể với Lận Vũ Lạc là, khi có Tiểu Tiểu Lận ở đó thì họ còn không dám hôn thành tiếng, cái khác càng miễn bàn làm. Vợ chồng hai người thì sao? Lận Vũ Lạc liền truyền thụ kinh nghiệm cho cô: Con của mình mà, khi nào nó vào giấc sâu thì Cố Tuấn Xuyên biết rõ hơn cô ấy. Cô ấy không cần lo lắng, tới lúc thích hợp thì anh ấy sẽ bế cô ấy sang phòng khác. Về thời gian thì không thoải mái như khi trước, nhưng cũng xem như vừa đủ vui vẻ.
“Tên già này.” Lý Tư Lâm gọi thẳng như thế, quả nhiên là cuộc sống mài giũa ra kinh nghiệm.
“Đừng nói nữa, xem xem có gọi thêm món không đây?” Cố Tuấn Xuyên nói: “Cao Phái Văn và Cảnh Thu tới rồi.”
Lúc Tô Cảnh Thu vào tới mặt đang không vui, Lý Tư Lâm còn định vòi tiền lương với anh ta: “Cậu còn chưa kết tiền lương tháng trước cho tớ đấy! Bây giờ chậm sáu tiếng rồi.”
“Ngày mai kế toán mới tính sổ.”
“Lúc giúp cậu bán rượu thì sao không để mai tính vậy?” Lý Tư Lâm cố ý chọc giận anh ta, cô với Tô Cảnh Thu quen thói cãi nhau, dù gì cũng không có ai tức giận cả.
“Nói đến bán rượu, hôm qua đối tượng xem mắt của cậu đến nữa. Anh ta còn đưa tới mấy sếp lớn, nói là quen ở Học viện Thương mại, có cất mấy bình rượu ngon. Có gì tính cho cậu.”
Lý Tư Lâm cười hì hì: “Tích thêm hai tháng nữa thì tớ có thể mua xe rồi.”
“Trong nhà nhiều xe mà, Vũ Chu lấy đi.” Cố Tuấn Xuyên nói: “Để đó cũng bụi không.”
“Chúng tôi không lấy đâu. Chúng tôi muốn tự mua.” Lý Tư Lâm nghĩ sao nói vậy.
“Ai với cậu mà thành “chúng tôi” cơ? Không phải, tớ và Cao Phái Văn bỏ lỡ cái gì vậy? Sao cậu với Lận Vũ Chu trở thành “chúng tôi” rồi?” Tô Cảnh Thu ở một bên ngắt lời, Lý Tư Lâm và Lận Vũ Chu đang bị nướng trên lửa, mặt hai người đều đỏ ửng lên, còn Lận Vũ Chu thì muốn chui thẳng xuống đất.
Cao Phái Văn cũng trêu chọc: “Chúng tôi đồ, chúng tôi luôn ấy, chỉ có yêu đương hoặc là người một nhà mới xưng là chúng tôi thôi. Chúng ta là một đám chơi chung. Hai người cũng chơi chung à? Yêu nhau chứ gì?”
“Đúng vậy, yêu nhau rồi à?”
“Chính xác, yêu rồi, bữa ăn hôm nay chính là để ăn mừng chuyện này đó.” Cố Tuấn Xuyên đá chân Lận Vũ Chu dưới bàn, cậu em vợ đầu gỗ, phải để người khác quạt gió thêm củi một phen mới xong. Lúc này Lý Tư Lâm khó mà giải thích, không nói là đồng ý, còn chuyện này thì, năn nỉ ỉ ôi một hồi thì cũng lơ đi.
Chầu này đều vây quanh chuyện “chấn động” của Lý Tư Lâm và Lận Vũ Chu, chúc phúc này nọ, còn giúp họ tính toán tương lai. quy hoạch triển vọng tương lai. Họ đều là người khôn ngoan, tớ một câu cậu một câu, ngay cả người tỉnh táo như Lý Tư Lâm mà cũng cảm thấy như đang say, cuối cùng thừa nhận thân phận của Lận Vũ Chu trong bữa tiệc: Đúng vậy, đang yêu nhau.
Những người khác trao đổi ánh mắt, việc này tính ra đã thành một nửa. Bạn bè mà, hiểu nhau hết cả, ai do dự, ai sợ hãi, ai suy nghĩ linh tinh họ đều biết cả, nói ra cũng chỉ để giải quyết khúc mắc trong lòng. Dù chuyện này hơi khó hiểu, nhưng vị trí đó đã được Lận Vũ Chu chiếm lấy, anh trai 200 nghìn tệ, đối tượng xem mắt mở công ty, chàng trai thích năm 16 tuổi đều dạt sang một bên, có nhiều tiền đi chăng nữa thì cũng không phải bạn trai chính thức.
Tô Cảnh Thu uống một ly rượu vang đỏ xong thì đặt xuống, không uống nữa. Cố Tuấn Xuyên cười anh ta sợ vợ, anh ta nói, thật sự không phải đâu. Mũi Tư Minh Minh thính lắm, ghé sát vào cổ ngửi là biết anh ta uống bao nhiêu rượu.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó à? Uống nhiều quá thì cô ấy bơ tớ.”
“Được đó chứ, không phải lúc nào cậu cũng nói thấy trái tim Tư Minh Minh lạnh lùng hay sao?”
“Lúc cô ấy không để ý tới người thì ra ngoài uống rượu, cũng không biết lấy đâu ra nhiều bạn tới vậy, mà toàn là nam…”
Mọi người cùng cười ầm lên, nào có ai ngờ ông chủ quán bar Tô Cảnh Thu không dám uống rượu bừa bãi, cả người đầy hình xăm bước vào nhà lại thành cún ngoan của vợ.
“Nào rảnh học hỏi Tư Minh Minh ít bí kíp dạy cún.” Cao Phái Văn nói đùa cũng không sợ Tô Cảnh Thu tức giận. Còn Tô Cảnh Thu thì thở dài: “Nói thật, do phí ly hôn cao quá, không là tớ cút rồi.”
Lý Tư Lâm lấy điện thoại ra quay anh ta: “Lặp lại lần nữa!”
“Cậu nói chuyện thì nói đi, ghi hình cái chó gì.”
Mọi người cười, Tiểu Tiểu Lận cũng tham gia náo nhiệt, đôi mắt cong cong lên rồi cũng cười theo. Con bé cười, mọi người còn cười lớn hơn nữa. Tóm lại là, một đám bạn thân ăn một bữa vui vẻ.
Sau khi tàn tiệc, Lận Vũ Chu và Lý Tư Lâm đứng ở cửa nhà hàng nhìn họ rời đi, Lận Vũ Chu cẩn thận kéo tay Lý Tư Lâm, cô cũng không né tránh. Cô không ngốc, cô đã nhìn ra tại sao lại có tình hình như hôm nay. Cố Tuấn Xuyên chê cậu em vợ không giải quyết được phụ nữ, thế là kéo cứu viện tới, để mọi người cùng đẩy hướng câu chuyện về một nơi, không nhận thì cũng phải nhận, đừng có ngủ xong rồi phủi mông đi. Lận Vũ Chu là em út, còn cô là bạn của mọi người, họ không có ý xấu, họ chỉ muốn đẩy hai người về một nơi.
Lý Tư Lâm cảm thấy “tình yêu” này như một phương trình, vì giá trị nhập vào không giống nhau, dẫn đến kết quả tính ra vẫn luôn thay đổi. Vốn dĩ, cô muốn cho nhau thời gian, xem xét rồi suy nghĩ, đến lúc quyết định sẽ cẩn thận hơn. Nếu đối với người khác, bắt đầu thì bắt đầu thôi, dù sao chuyện yêu đương cũng là việc làm người ta vui vẻ mà. Nhưng vì cô đã độc thân quá lâu mà mất hết kỹ năng, và bởi vì đối phương là Lận Vũ Chu, cho nên mới giơ chân mà không tiến.
Cô sợ rằng quá nhiều hành lý, đến lúc vứt đi hai người cũng không biết sẽ ném món nào, nhưng sự việc ngày càng đi chệch quỹ đạo, tất nhiên ném đi thứ gì thì cũng giống như cắt đi một miếng thịt.
Sau khi bước vào nhà, Lận Vũ Chu kéo lấy Lý Tư Lâm.
Anh không biết mình lấy đâu ra sức, hoặc do mấy hôm nay có đủ loại cảm xúc, cảm động, đau lòng, ghen ghét, lo âu, tóm lại, những thứ này đến với anh hoàn toàn xa lạ. Anh kéo Lý Tư Lâm vào lòng, hôn lấy cô lúc cô chưa kịp phản ứng.
Lúc Tiểu Tiểu Lận còn ở đây, họ hôn mà cũng không dám hôn thành tiếng, thỉnh thoảng có một hai lần môi răng va vào phát ra tiếng, họ như chim sợ cành cong. Mà lúc này đây, khi môi gặp nhau, Lận Vũ Chu thở nhẹ một tiếng, cánh tay anh ôm lấy cô, rồi đột nhiên dùng sức kéo cô vào anh.
Cô muốn né tránh, anh đuổi theo, cách một lớp váy mỏng, rồi mạnh mẽ đi lên.
Tay Lý Tư Lâm đè lên cánh cửa, giữa lúc hôn gọi anh: “Lận Vũ Chu, bình tĩnh.”
“Anh đúng là quá bình tĩnh nên em luôn cho rằng tình cảm của anh như có như không. Anh là con người, không phải mây trên trời, cũng không phải tòa nhà đứng im, anh cũng sẽ ghen, cũng sẽ có khát vọng.”
Rồi đè sát lên, vải vóc ma sát tạo ra cảm giác khô ráp, cứ đi thẳng vào, đến một nơi rất sâu bên trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT