Ngày 29 tháng 4. Lý Tư Lâm quay lại nhìn anh, gặm miếng dưa chuột cuối cùng, để lại một cái chóp đuôi rồi nhắm về phía thùng rác, nheo một mắt lại rồi ném tới. Chợt Lận Vũ Chu cười, đi qua nhặt lên ném vào thùng rác, thuận tay rút một tờ khăn giấy, lau một giọt nước nhỏ đọng trên mặt đất.
“Nói may mắn thì là ngày 29 tháng 4, vậy không may mắn thì là ngày 30 tháng 4 à?” Lý Tư Lâm làm ổ trên sofa: “Bây giờ tìm phòng khó vậy sao? Có muốn tôi giúp cậu không?”
“Không cần đâu.” Lận Vũ Chu nói: “Chủ yếu là tôi có yêu cầu cao đối với việc thuê phòng, tôi muốn sạch sẽ, yên tĩnh, còn phải gần trường học, quan trọng nhất là giá cả vừa phải. Đủ tất cả những yêu cầu này rất khó tìm.”
“Thì ra là cậu kén chọn à? Không phải cho cậu một cái ổ là cậu cũng ở được sao?”
“Con người rồi sẽ thay đổi.”
“Được thôi.”
Lý Tư Lâm ngáp một cái, nhìn Lận Vũ Chu lấy đồ trong túi ra, sắp xếp ngay ngắn vào tủ lạnh. Lý Tư Lâm có gặp phải vài bạn học lôi thôi nhếch nhác, mấy bạn nam vừa ngăn nắp vừa sạch sẽ giống như Lận Vũ Chu thì khá hiếm hoi. Dựa theo tính toán của Lận Vũ Chu, thì bọn họ còn phải “ở chung” nhiều nhất ba tháng, gần một trăm ngày. Gần một trăm ngày này, ở chung sớm chiều.
Từ năm 2017 cho đến khi cô rời khỏi Bắc Kinh là cuối năm 2019, hơn hai năm trôi qua dài đến thế, cô luôn tìm mọi cách để được nhìn thấy Lận Vũ Chu. Ban ngày anh có tiết học nên không tiện gặp nhau, cô sẽ đứng dưới ký túc xá của anh chờ anh đi ăn sáng, nếu anh không ăn sáng thì cô chủ động tính toán xem khi nào anh sẽ xuất hiện, các hoạt động có khả năng anh sẽ tham gia. Lý Tư Lâm không cảm thấy quá cực nhọc, cô cảm thấy chuyện tình cảm là thế, thích một người chính là muốn gặp người đó, cho dù tìm khắp nơi cũng không gặp được. Giờ phút này chợt cảm thấy tạo hóa trêu ngươi.
Lý Tư Lâm làm ổ trên sofa, móc di động ra lướt video. Lận Vũ Chu không biết đang làm gì mà “lách cách leng keng” trong nhà bếp, ngay sau đó cô ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng bay ra. Loại cảm giác này rất dễ an ủi lòng người, sự mệt nhọc trong mấy ngày đi đường của cô bỗng chốc tan biến. Cô không nhịn được chạy tới xem, Lận Vũ Chu đang làm cá hầm ớt.
Lúc Lý Tư Lâm ở nước ngoài luôn nhớ mong món cá hầm ớt này trong điên cuồng. Có một ngày cô đi cùng bạn học đến quán cơm bán đồ cay Tứ Xuyên gần quảng trường Leicester, cô sắp khóc tới nơi.
Lận Vũ Chu bỏ rất nhiều gia vị trong món cá hầm ớt, anh làm thành một phần lớn, còn có mấy món rau trộn. Lý Tư Lâm thèm thuồng, hỏi anh: “Tôi có thể ăn chung với cậu không? Tôi trả một nửa.” Lận Vũ Chu không trả lời cô ngay, lấy chén đũa đã khử trùng ra đặt lên bàn, có hai bộ chén đũa.
Lúc ăn cơm, Lý Tư Lâm vẫn giống như ngày hôm qua, gác một chân lên ghế, nhà mình mà, cô muốn thoải mái thế nào là làm thế ấy. Lận Vũ Chu thì ngược lại, tư thế chính trực ngồi đối diện cô, không thả lỏng chút nào. Có khi anh nhìn Lý Tư Lâm một cái, cô đang vùi đầu ra sức ăn cơm, khen tài nghệ nấu ăn của anh không dứt lời. Lận Vũ Chu vô cùng khiêm tốn: “Anh rể tôi bỏ tiền đi học nấu ăn, vì nhìn sơ qua cũng có ích nên tự dạy cho tôi. Tôi học được một chút, nhưng vì ít có cơ hội luyện tập, cho nên tài nghệ nấu ăn vẫn chưa hoàn hảo.”
“Anh ta không dám dạy chị cậu chứ gì?” Lý Tư Lâm đùa một câu. Hồi trước, cô từng làm người mẫu trong công ty của anh rể Lận Vũ Chu, Cố Tuấn Xuyên, sau đó biết Lận Vũ Lạc là chị gái của Lận Vũ Chu, từ đó trở thành bạn tốt của cô.
“Có khả năng này.”
“Vậy anh rể cậu dạy cậu làm gì?”
“Anh ấy học món cay Tứ Xuyên, món Sơn Đông, món Hoài Dương, món Quảng Đông, còn tôi nhất định muốn học làm món cay Tứ Xuyên.”
Cố Tuấn Xuyên có hỏi anh thật, muốn học làm món gì? Ngày thường Lận Vũ Chu ăn món thanh đạm, vậy mà đòi làm món cay Tứ Xuyên. Anh nói rằng mình có khi chán ăn, ăn đồ cay Tứ Xuyên coi như đổi vị. Vì thế mỗi lần anh tới nhà chị là anh rể túm anh vào nhà bếp chỉ dạy anh làm món Tứ Xuyên. Theo như tính toán ranh ma của anh rể, anh ấy trả tiền học, giờ anh rể đi dạy cho người khác, học phí coi như được giảm phân nửa. Lận Vũ Chu thông minh, xem qua một lần là nhớ rõ trong đầu, không cần ghi công thức ra. Thỉnh thoảng về nhà tự luyện tập, làm một phần nhỏ cho một người bày lên bàn ăn. Cố Tuấn Xuyên sẽ nói anh: Ăn cơm thì phải ăn hai người mới thú vị, cậu có thích bạn học nữ nào không thì dắt về nhà xem, ăn một bữa cơm, trò chuyện một chút, nói chuyện xong thì làm chuyện khác thì tốt hơn không? Mỗi lúc này Lận Vũ Chu đều lắc đầu: Đó không phải nhà của em, đó là phòng em thuê. Làm sao em có thể dắt bạn học nữ về ăn cơm, nói chuyện rồi làm chuyện khác trong nhà người ta được chứ?
Đầu óc của anh rất cứng nhắc, luôn bị mấy thứ kỳ quái gò bó, tạo ra một ranh giới vô cùng rõ ràng đối với người khác. Đôi lúc là băn khoăn, như thế không được như kia không tốt, đôi lúc cảm thấy không đủ tôn trọng người khác, gợi cho cô một cảm giác thật là khoa trương.
Anh dành rất nhiều thời gian cho việc ăn cơm một mình, có khi vừa ăn vừa đọc sách, có khi là tập trung ăn cơm.
Lý Tư Lâm hớp một ngụm nước có ga, ngước lên nhìn anh. Anh đúng là kiểu nam sinh học khoa học tự nhiên, mặc áo sơ mi caro luôn cài nút lên sát cổ, tạo cho người ta một cảm giác giống như mục sư, là một con người vô cùng đứng đắn. Cô nhìn mà mệt mỏi, nói: “Ở phòng thí nghiệm của các cậu, không cài hết nút áo sơ mi sẽ bị trừ hết tiền thưởng sao?”
Lận Vũ Chu nghe vậy thì sờ đầu, trông có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn gỡ một nút ra. Cái nút đó vừa đúng ngay chỗ yết hầu của anh, vừa gỡ ra thì yết hầu được thoải mái. Từ trước tới giờ anh luôn là một thiếu niên thanh mảnh, gương mặt có một đường cong gọn gàng và sạch sẽ. Hồi đó, Lý Tư Lâm rất thích những đêm có trăng sáng, cô thường đi cùng anh tới dưới ký túc xá của anh. Cô chỉ cần hơi ngẩng mặt lên là có thể nhìn thấy chiếc cằm đẹp đẽ của anh. Qua một khoảng thời gian, Lận Vũ Chu có mối quan hệ tốt với một bạn học nữ, anh thích bạn học nữ đó, họ cùng đi học, cùng học tập, tham gia đội cứu hộ cùng nhau. Lý Tư Lâm không còn cơ hội ngắm chiếc cằm của anh khi đêm xuống nữa.
Lúc trước, cô ít khi gặp trúng cảnh tượng này, hôm nay đột nhiên ngồi đối diện nên cô nhìn thêm vài lần, coi đó như một loại đền bù tâm trạng. Lận Vũ Chu cho rằng cằm của mình có gì đó, cầm khăn giấy lau đi.
Ăn cơm xong, Lận Vũ Chu dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, lấy một phần hợp đồng ra. Anh giải thích với Lý Tư Lâm: “Bởi vì trước đó cô ở nước ngoài nên vẫn chưa ký hợp đồng thuê nhà. Bây giờ cô về rồi thì chúng ta bù một phần để có thể bảo đảm quyền lợi cho mỗi người.”
Lý Tư Lâm lấy hợp đồng xem, cái thằng nhóc này, hơn hai mươi trang giấy, thật là cẩn thận. Cô nhìn một ý quan trọng, đầu tiên là thời gian thuê nhà, ngày hết hạn là ngày 29 tháng 4 năm 2023, nếu tới ngày mà Lận Vũ Chu vẫn chưa trả phòng, yêu cầu mỗi tháng trả thêm 50% phí bồi thường vi phạm hợp đồng. Ý Lý Tư Lâm nghĩ tới đầu tiên chính là: Vẫn còn khả năng đến kỳ hạn rồi mà không dọn đi sao? Nhìn tiếp xuống dưới, trong lúc ở đây, hai bên không dắt người khác phái về nhà, nếu muốn dắt về nhà gặp gỡ thì cần báo trước với đối phương.
“Cái này không được, nhà là nhà của tôi, tôi muốn dắt ai thì dắt về.”
“Chủ yếu là do tôi thấy không thuận tiện. Tôi nói thật, phòng ở đây cách âm không tốt lắm.” Lận Vũ Chu nối nghiêm túc: “Hoặc là có thể đổi thành, nếu muốn mang người khác phái về nhà, hai bên cần thỏa thuận tránh mặt trước?”
“Bạn trai tôi về thì sao?”
“Không phải cô nói là trước khi tôi dọn đi thì bạn trai cô chưa tới đến Bắc Kinh sao?”
“Nếu cậu cứ lùi thời gian dọn đi thì bạn trai tôi không thể tới ở à?”
“Thêm vào gánh nặng 50% tiền thuê nhà thì tôi thật sự không đủ khả năng trả đâu. Cho nên tôi sẽ không lùi thời gian thuê.”
Lý Tư Lâm phát hiện, giao tiếp với đàn ông thông minh phải cẩn thận. Cô mới trở về chưa được 24 tiếng đồng hồ, hai người nói chuyện chưa vượt quá năm mươi câu mà đã bị Lận Vũ Chu lật lưng, viết tất cả lời nói trở thành những điều khoản.
Lý Tư Lâm đã nói thì chắc chắn sẽ giữ lời, đồng ý sửa lại theo phương án của anh, xem đến cuối hợp đồng thì liên quan đến việc dọn dẹp nhà cửa. Mỗi tuần hai lần, một người một lần. Lý Tư Lâm dọn nhà thì đa số chỉ toàn là quét bụi. Cô tự do đã quen, dùng sofa để nằm, ngồi và để đống quần áo lên, vì tránh hiểu lầm nên cô hỏi: “Cần phải dọn hết ư? Có yêu cầu gì không?”
“Tôi nghĩ chỉ cần giữ gìn ngăn nắp sạch sẽ. Ví dụ như cái sofa này…” Lận Vũ Chu chỉ: “Có thể ngồi hai người, nhưng bây giờ chỉ có thể ngồi một người. Đợi lát nữa tôi giúp cô gấp đồ lại, sau đó tôi sẽ mua một cái sọt đựng đồ…”
“Vấn đề là, vì sao cậu muốn ngồi sofa chung với tôi?” Lý Tư Lâm vô cùng khó hiểu: “Tôi nói thật, dù ở chung dưới một mái nhà, ít có cơ hội chạm mặt. Cái sofa này, trừ bỏ lúc xem TV thì có thể sử dụng tới, nhưng việc xem TV, nội dung mà hai chúng ta yêu thích cũng không giống nhau mà?”
“Chẳng hạn như Xuân Vãn* thì sao?” Lận Vũ Chu kiên nhẫn nêu ví dụ: “Sắp bước sang năm mới rồi, cô không xem Xuân Vãn sao?”
*Xuân Vãn được phát sóng vào đêm giao thừa vào dịp Tết Âm lịch, chương trình bắt đầu lúc 8:00 tối và kéo dài đến khoảng 12:30 sáng vào ngày đầu tiên của năm mới.
“Tôi về với ba mẹ tôi, còn cậu về với chị gái cậu, làm sao mà xem chung một chỗ được?”
“Tôi chỉ nêu ví dụ thôi. Hoặc là có chương trình cộng đồng gì đó thú vị…”
“Vậy cậu có thể ngồi dưới đất xem.”
Vì một cái sofa mà cuộc nói chuyện của hai người lâm vào tình trạng bế tắc. Lý Tư Lâm không muốn ngồi chung sofa với anh, đối với quan điểm của cô, dường như chuyện này giống như đang yêu đương vậy? Ngồi chung một chỗ ăn hoa quả, ngồi chung xem Xuân Vãn nữa. Chuyện này không thể được, cô không chấp nhận. Lý Tư Lâm quyết định giao chuyện khó xử này cho Lận Vũ Chu, để anh tự đi sửa lại điều khoản khó hiểu kia. Cô chống cằm ngồi một bên, một tay khác gõ lên bàn. Một tiếng rồi thêm một tiếng, tựa như đang thúc giục anh: Nhanh lên đi, tôi không có kiên nhẫn.
Mà Lận Vũ Chu tránh nặng tìm nhẹ: “Vậy thì tôi sẽ sửa điều khoản lại, tôi dọn nhà, còn về việc để những đồ không quan trọng lên ghế sofa, tôi sẽ đi mua một cái sọt đựng đồ trước, cô có thể thử để đồ vào sọt. Có được không?”
Anh không nóng không vội, có thương có lượng, hướng dẫn từng bước. Lý Tư Lâm thật sự rất thích trạng thái dễ nói chuyện này của anh, quyết định cho anh mặt mũi: “Tôi có thể thử ba ngày.”
“Hai mươi mốt ngày mới tạo thành một thói quen.”
“…” Lý Tư Lâm cắn răng: “Được.”
Lận Vũ Chu lấy bút ra: “Vậy chúng ta ký tên đi.”
“Tôi chưa đọc điều khoản vi phạm hợp đồng.”
“Tôi không viết cái đó vào, bởi vì chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm rồi, tôi sẽ mù quáng cho rằng giữa chúng ta vẫn có sự tin tưởng cơ bản.”
Lý Tư Lâm nhìn Lận Vũ Chu một lúc lâu, nhíu mắt lại, trên mặt hiện lên sự vui vẻ. Lần cuối cùng nói chuyện liên quan đến sự tin tưởng, là việc cô cưỡng hôn anh vào mấy năm về trước. Ngày hôm đó, cọng dây thần kinh nào đó của cô bị nối sai chỗ, quên mất yêu cầu cơ bản giữa người với người là sự tôn trọng nhau. Tình huống đó xảy ra ngoài dự kiến của anh, bỗng nhiên cô kéo cổ áo anh xuống. Cô vẫn nhớ răng anh đã chống cự lại với gương mặt đỏ bừng, cũng nhớ rõ thời điểm đầu lưỡi của cô chạm trúng lưỡi anh trong nháy mắt, cảm giác đầy xấu hổ và giận dữ muốn chết của anh. Lúc anh đẩy ra cô ra, trên mặt là vẻ không thể tin được, màu đỏ ửng trải dài từ mặt xuống cổ. Sau khi cô tỉnh táo trở lại mới biết mình thật sự quá đáng rồi.
Cô xin lỗi anh: Chúng ta quen biết nhau đã lâu, tôi tự biết nhân phẩm của tôi chính trực, giữa chúng ta có sự tin tưởng nhau. Tôi bảo đảm chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa, thật đó.
Nếu tình cảm của cô dành cho một người bắt đầu lẫn lộn giữa sự nghi ngờ và xấu hổ của mình, thì cô biết, phần tình cảm kia sẽ kết thúc. Từ lúc đó, cô bắt đầu tập buông tay.
Tình cảm của Lý Tư Lâm rất thẳng thắn và nhiệt tình, cô theo đuổi Lận Vũ Chu lâu tới vậy, chưa bao giờ cảm thấy mình kém cỏi hơn dù chỉ một bậc. Nhưng từ khi chuyện đó xảy ra, cô cảm thấy mình không dám ngẩng đầu trước mặt Lận Vũ Chu. Ngay cả việc không thể tránh khỏi chạm mặt, nếu ánh mắt giao nhau thì cô sẽ làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng thỉnh thoảng nhớ lại sẽ cảm thấy mắc nợ. Đó là nụ hôn đầu tiên của anh, bị người anh không thích cướp mất. Lý Tư Lâm từng nghĩ tới chuyện này, cũng là do tính tình của Lận Vũ Chu tốt, đổi lại là người khác đối xử với cô như vậy thì cô sẽ giết chết người nọ mất.
Chữ của cô như rồng bay phượng múa giống như chính cô. Lận Vũ Chu cầm lên phân biệt, giống như sợ bị cô lừa gạt: “Chữ này là Lý? Chữ này Tư?”
Lý Tư Lâm cắt ngang lời anh nói, lấy một chữ ký điện tử của mình ra cho anh so, nhân tiện đùa một câu: “Mới vừa rồi còn nói có sự tin tưởng cơ bản mà nhỉ!”
Lận Vũ Chu cười, đề bút ký tên, từng nét bút ngay ngắn. Lúc anh thu lại hợp đồng, Lý Tư Lâm hỏi anh: “Tôi tò mò một chuyện, lúc trước mỗi lúc chúng ta gặp nhau, tôi cảm giác như cậu khao khát muốn có một đôi cánh để bay đi. Bây giờ cậu bị sao vậy, không sợ tôi nữa à?”
*Cá hầm ướt là món cá nổi tiếng trong ẩm thực Tứ Xuyên, phần nước dùng của món ăn này lại là dầu thực vật hòa trộn cùng hạt tiêu Tứ Xuyên, cải thảo, tỏi, hồi, gừng khô và tất nhiên sẽ có rất nhiều ớt tươi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT